CHƯƠNG 101: CÔ CHO RẰNG CÔ LÀ AI
“Anh nói gì cơ?”
Thẩm Hạ Lan cho là mình nghe lầm.
Đây chẳng lẽ lại là trò lừa đảo của Diệp Ân Tuấn sao?
Nhưng sao cô lại không thể khống chế được trái tim đang đập rộn lên chứ?
Tay Thẩm Hạ Lan hơi run run, thậm chí khi cô đứng dậy đầu gối còn vô tình đụng phải góc ghế sofa, đau đến mức cô khẽ nhíu mày.
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mẹ Thẩm thấy dáng vẻ này của Thẩm Hạ Lan thì vô cùng lo lắng.
Thẩm Hạ Lan nhìn mẹ Thẩm và ba Thẩm, năm năm nay họ luôn đối xử với Diệp Ân Tuấn như con ruột của mình. Nếu như ba mẹ biết chuyện này, không biết họ sẽ cuồng cuồng đến mức nào nữa.
Nói không ghen tị là giả.
Rõ ràng là ba mẹ mình, nhưng bây giờ lại yêu quý Diệp Ân Tuấn như vậy, lần nào cũng ngăn cản là khi cô không muốn tiếp tục với Diệp Ân Tuấn nữa.
Thẩm Hạ Lan ho khan một tiếng, nói: “Công ty của Diệp Ân Tuấn có việc gấp, cần con trở về xử lý. Chú, dì, ngày khác con sẽ tới chơi với hai người.”
Cô cố gắng hết sức để giọng mình bình tĩnh hơn một chút, nhưng lòng bàn tay lại toát mồ hôi.
“Con đi đi, đi đi. Mấy năm nay Ân Tuấn đúng là rất vất vả, con có thể giúp thì hãy giúp nó nhiều hơn một chút nhé.”
Bây giờ mẹ Thẩm đúng là ba mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa mắt, dĩ nhiên sẽ nói giúp Diệp Ân Tuấn vài lời rồi.
Thẩm Hạ Lan không nói gì, vội vàng chia tay mẹ Trần và mọi người, sau đó ra cửa đón xe, đi thẳng tới bệnh viện quân khu.
Sau khi tới bệnh viện quân khu, tình hình bên này khiến Thẩm Hạ Lan bị dọa sợ hết hồn.
Cửa phòng phẫu thuật có hai hàng người mặc quần áo đen đang đứng, một người đàn ông ngồi trên xe lăn đằng đằng sát khí, mà Tống Đình đang vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm bọn họ.
“Tống Đình, Diệp Ân Tuấn thế nào rồi?”
Thẩm Hạ Lan tiến lên một bước, cô có thể cảm giác được mình đang căng thẳng, nhưng cô tự dặn lòng mình, tất cả mọi những thứ này đều là vì Nghê Nghê, mà không phải mình vẫn còn tình cảm với Diệp Ân Tuấn.
Tống Đình thấy Thẩm Hạ Lan tới, vội vàng nghênh đón.
“Cô Thẩm, tổng giám đốc Diệp vẫn còn đang cấp cứu.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn rời đi, anh vẫn còn rất khỏe mạnh, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này chứ?
Tống Đình còn chưa lên tiếng, Hoắc Chấn Đình ở bên cạnh đã nói trước.
“Cô chính là Lisa?”
“Anh là ai?”
Thẩm Hạ Lan vô thức nhìn người đàn ông này.
Người đàn ông này trông rất nam tính, thoạt nhìn là một người ngay thẳng tốt bụng. Nhưng trong trí nhớ của Thẩm Hạ Lan, cô không hề quen biết một ai như vậy.
Tống Đình theo bản năng kéo Thẩm Hạ Lan ra sau lưng, hung ác nói: “Cậu Hoắc, tổng giám đốc Diệp của chúng tôi nói, muốn đưa cô Lisa đi, trừ khi bước qua xác của anh ấy. Hôm nay, tổng giám đốc Diệp ở bên trong còn đang không rõ sống chết, chẳng lẽ cậu Hoắc muốn thừa dịp cháy nhà hôi của, cướp cô Lisa đi hay sao?”
“Nếu như tôi muốn dẫn người đi, anh có thể làm khó được tôi sao? Tống Đình, dẫu sao anh cũng chỉ có một mình, tôi lại có người người như vậy.”
Hoắc Chấn Đình hơi nhíu mày, hiển nhiên đã có chút tức giận.
Diệp Ân Tuấn dám khiêu khích anh ta cũng chỉ vì dựa vào thế lực của nhà họ Diệp, và anh là người đứng đầu nhà họ Diệp, nhưng Tống Đình chỉ là một trợ lý nho nhỏ mà cũng dám nói chuyện với anh ta như thế, thật sự quá khinh người!
Mặt Tống Đình đỏ lên vì tức giận, vừa định lý luận với Hoắc Chấn Đình, cánh tay đã bị Thẩm Hạ Lan kéo lại.
Có thể nói với tôi người trước mắt là ai? Có quan hệ như thế nào với Diệp Ân Tuấn không? Người làm Diệp Ân Tuấn nằm trong kia có phải anh ta không?
Thẩm Hạ Lan hỏi liên tiếp mấy vấn đề.
Tống Đình gật đầu, nói: “Anh ta tên Hoắc Chấn Đình, là người nhà họ Hoắc, Tổng giám đốc Diệp bị anh ta dùng súng lục bắn bị thương, đạn găm thẳng vào tim, không biết bây giờ ra sao rồi.”
Nói tới Diệp Ân Tuấn, hốc mắt Tống Đình đỏ lên.
Thẩm Hạ Lan nháy mắt nắm chặt bàn tay.
Bắn trúng tim?
Trước đây không lâu không phải vừa mới nhặt về được mạng sao?
Thẩm Hạ Lan tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Hoắc Chấn Đình, hỏi: “Anh là gì của bà cụ Hoắc?
“Đó là mẹ tôi!”
Hoắc Chấn Đình thấy Thẩm Hạ Lan hỏi thẳng bà cụ Hoặc, thì càng trở nên tức giận.
“Cô đừng tưởng rằng có Diệp Ân Tuấn che chở cho cô, nhà họ Hoắc chúng tôi sẽ không thể đưa cô đi. Tôi nói cho cô biết, mẹ tôi bây giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện thở máy, chuyện cô làm đối với mẹ tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô!”
“Tôi làm gì mẹ anh? Hoắc Chấn Đình đúng không? Trông anh cũng có vẻ là một nhân vật lớn đấy, nhưng cũng giả bị đụng để ăn vạ gây sự cùng với mẹ anh sao?”
Thẩm Hạ Lan không biết tại sao nơi ngực lại có một cơn giận đang cuộn trào, không thể nào giải tỏa ra được, cho nên nói chuyện cũng sắc bén hơn một chút.
Hoắc Chấn Đình thấy cô đụng phải mẹ mình còn khí khái nói bà cụ giả vờ bị đụng phải, thì lập tức vô cùng tức giận.
“Cô nói gì? Có gan cô nói lại một lần nữa thử xem.”
“Tôi không những dám nói mà còn phải nói cho rõ. Mẹ anh xem ra đã lớn tuổi là bậc bề trên, còn không biết xấu hổ làm chuyện giả vờ bị đụng này thì cũng thôi đi. Bây giờ còn mượn lý do này tới gây phiền toái cho Diệp Ân Tuấn, tôi muốn hỏi thể diện của nhà họ Hoắc các người để đâu rồi? Có còn nữa không hả? Nếu các người không cần nữa thì kính nhờ các người về nhà đóng cửa thích làm gì làm đi. Thẩm Hạ Lan tôi ngay thẳng dám làm dám nhận, tôi không đụng vào một sợi lông của mẹ anh, thậm chí còn chưa đụng đến mép quần áo của bà ta. Nhưng hôm nay chuyện anh làm Diệp Ân Tuấn bị thương, anh sẽ không xong với tôi đâu!”
Đây có thể là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan thể hiện sự bảo vệ Diệp Ân Tuấn mạnh mẽ như vậy trước mặt người ngoài, khiến cho Tống Đình sững sờ, thậm chí không biết nên phản ứng như thế nào.
Những năm qua, Hoắc Chấn Đình vẫn luôn sống suôi chèo mát mát, nào đã từng bị người ta chỉ trính thẳng mặt như vậy? Thậm chí, còn liên quan đến mẹ anh ta.
Anh ta giận quá hóa cười.
“Một cô gái yếu đuối, không xong thì có thể làm gì tôi chứ?”
Hoắc Chấn Đình vừa mới dứt lời, một tiếng “bốp” giòn dã vang lên, cái bạt tai vang dội này nện thẳng lên mặt anh ta.
Cái tát này quá bất ngờ, anh ta không ngờ Thẩm Hạ Lan lại đột nhiên ra tay. Dẫu sao ngay cả trợ lý như Tống Đình cũng chỉ tức giận trừng mắt nhìn mà không dám làm gì anh ta, thế mà Thẩm Hạ Lan lại dám đánh!
Chẳng những đánh, còn đánh vô cùng mạnh tay, vô cùng vang dội!
Vệ sĩ xung quanh đều sửng sốt!
Hoắc Chấn Đình cũng sững sờ!
Cảm giác nóng bừng trên mặt lan ra, như thiêu đốt mặt anh ta.
Thẩm Hạ Lan vẫy vẫy bàn tay tê rần của mình, lạnh lùng nói: “Nếu như Diệp Ân Tuấn không xảy chuyện gì thì tốt, nếu như anh ấy xảy ra chuyện, cho dù nhà họ Hoắc các người có quyền thế lớn thế nào, cho dù liều cái mạng này tôi cũng sẽ bắt các người phải trả giá đắt! Anh tốt nhất hãy cầu nguyện anh ấy bình yên vô sự đi!”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan không nhìn Hoắc Chấn Đình đang sững sờ nữa, đứng dậy đi về phía cửa phòng phẫu thuật.
Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, bên ngoài không thể thấy bên trong, càng không thể biết được tình hình bên trong như thế nào.
Thẩm Hạ Lan lo âu, chân mày nhíu lại thật chặt.
Đã rất lâu rồi cô không cảm nhận được cảm giác đau lòng như vậy.
Người đàn ông trong kia đã tổn thương cô rất sâu, cô hận anh không chết đi.
Nhưng đó cũng chỉ là phải do cô ra tay!
Diệp Ân Tuấn là người đàn ông của Thẩm Hạ Lan cô, cho dù xử anh tử hình, cũng không đến lượt người khác làm chuyện này. Huống chi Nghê Nghê còn cần Diệp Ân Tuấn, sao anh có thể chết được!
Thẩm Hạ Lan không ngừng tự trấn an mình, nhưng vẫn không thể kiềm chế được sự sợ hãi trong tim.
Cô sợ!
Đúng vậy!
Cô rất sợ!
Cơ thể cô cũng đang hơi run rẩy.
Nỗi sợ Diệp Ân Tuấn chết trên bàn mổ, sợ anh không thể mở mắt ra được nữa giống như một cơn ác mộng bao trùm trong lòng cô, khiến cô không thở nổi.
“Tống Đình, Diệp Ân Tuấn có nói gì không?”
Thẩm Hạ Lan muốn dời đi sự chú ý của mình, nhưng cô không làm được, đôi mắt vẫn nhìn đăm đăm cửa phòng phẩu thuật, sao cũng không dời đi được.
Tống Đình bị Thẩm Hạ Lan hỏi như vậy mới hồi thần.
“Tổng giám đốc Diệp có dặn dò.”
Anh ta ghé xát lại bên tai Thẩm Hạ Lan, lặp lại những lời của Diệp Ân Tuấn một lần.
Thẩm Hạ Lan nghe xong, biểu cảm trong mắt cô rất khó đoán, không ai có thể hiểu cô đang nghĩ gì.
Hoắc Chấn Đình cuối cùng cũng tỉnh ra.
“Đệch mợ! Cô dám đánh tôi? Các người là người gỗ sao? Lại trơ nhìn tôi bị một người phụ nữ đánh như vậy sao?
Bây giờ Hoắc Chấn Đình sắp nổi điên lên rồi.
Lớn bằng từng này, trừ mẹ anh ta, anh ta chưa từng bị người phụ nữ nào bạt tai như vậy.
Vệ sĩ xung quanh giờ cũng mới có phản ứng, theo bản năng muốn tiến lên bắt Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Sao nào? Nhà họ Hoắc chẳng những không biết xấu hổ, bây giờ lại vô sỉ đến thế sao? Nhiều đàn ông cường tráng như vậy lại định ra tay với một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt? Được lắm, các người cứ ra tay đi, đúng lúc tôi vừa kết nối video, bây giờ tôi sẽ phát trực tiếp, không bằng cứ thể tất cả mọi người ở Hải Thành biết nhà họ Hoắc các người rốt cuộc là hạng người gì!”
Nói xong, cô liền giơ điện thoại di động lên.
Điện thoại di động đang mở phần phát sóng trực tiếp, lúc này người xem trực tiếp vô cùng đông.
Vẻ mặt của Hoắc Chấn Đình nhất thời vô cùng khó chịu.
“Lisa, đủ rồi đấy! Hôm nay Diệp Ân Tuấn bảo vệ cô, tôi tạm thời tha cho cô, cô cứ chờ đấy!”
Hoắc Chấn Đình tức đến nổ phổi, chỉ cảm thấy một ngụm máu tanh dâng lên cổ họng, nhưng không thể nào yếu thế trước mặt Thẩm Hạ Lan được, nên tức giận xoay người đẩy xe lăn đi.
“Đừng lại!”
Thẩm Hạ Lan hừ lạnh.
Hoắc Chấn Đình thật sự dừng lại, sau khi dừng lại mới ảo não, tại sao mình lại nghe lời như vậy?
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Không ai có thể rời đi cho đến khi Diệp Ân Tuấn thoát khỏi cơn nguy kịch!”
“Cô dựa vào cái gì để ngăn cản tôi?”
Hoắc Chấn Đình cảm thấy Thẩm Hạ Lan này bị điên rồi.
Anh ta đã điều tra Lisa, cô là một nhà thiết kế nước ngoài, không có quyền lực hay ảnh hưởng gì, cũng không có mạng lưới quan hệ gì ở Hải Thành. Một người phụ nữ bình thường đến không thể bình thườn hơn như vậy, thật sự dám đánh anh ta!
Chẳng những đánh, mà bây giờ còn dám ra lệnh cho anh ta ở lại!
Cô nghĩ rằng cô là ai?
Thẩm Hạ Lan lại lạnh lùng nói: “Không dựa vào cái gì, chỉ là trên đường đến bệnh viện, tôi đã gọi điện thoại cho bạn của mình, gọi điện tới Đế Đô báo về chuyện này. Nếu Diệp Ân Tuấn không sao thì dễ nói chuyện thôi, nếu anh ấy xảy ra chuyện, tôi đã nói rồi, tôi sẽ bắt nhà họ Hoắc các người phải trả giá đắt!”
Hai từ Đế Đô làm Hoắc Chấn Hoa hơi thay đổi sắc mặt.
“Bạn của cô là ai?”
“Tôi không có bạn bè gì, nhưng tôi chỉ quen biết Tống Dật Hiên thôi. Mà Tống Dật Hiên lại biết cậu Mặc gì đó ở Đế Đô, người này hình như tên là Mặc Trì?”
Ngay khi Thẩm Hạ Lan nói ra những lời này, sắc mặt Hoắc Chấn Đình bỗng thay đổi, hơn nữa còn trắng bệch như tờ giấy.
Thực ra Thẩm Hạ Lan không biết Mặc Trì là ai, chỉ là Tống Dật Hiên từng nói với cô ấy như vậy, cô ấy cũng đã nói ra rồi. Bây giờ xem ra cậu Mặc ở Đế Đô này có ảnh hưởng rất lớn, mà Hoắc Chấn Hoa có lẽ thật sự kiêng dè người đàn ông tên Mặc Trì này!