Cục Cưng Có Chiêu CHƯƠNG 112: CÓ NGƯỜI CỐ Ý PHÁ HỎNG THEO DÕI Bây giờ Thẩm Hạ Lan cũng không có thời gian giải thích cho Diệp Ân Tuấn biết chuyện của Nghê Nghê, nghe Diệp Ân Tuấn nhắc đến Thẩm Minh Triết, mắt cô lại đỏ lên. Có lẽ đã nhận ra giọng điệu nói chuyện của bản thân có chút vấn đề, Diệp Ân Tuấn thầm mắng anh bụng dạ hẹp hòi, anh nhẹ nhàng nắm tay Thẩm Hạ Lan nói: “Yên tâm, con trai của chúng ta sẽ không sao hết.” Đến nước này, Thẩm Hạ Lan cũng đã nhận ra tất cả những chuyện này là do có người sắp xếp từ trước, muốn trách chỉ có thể trách bản thân không đề phòng từ sớm, lại để cho con trai rơi vào nguy hiểm. “Chúng ta đến phòng điều khiển nhìn lần nữa đi?’ “Được.” Thẩm Hạ Lan ổn định cảm xúc bản thân, biết bây giờ không phải là lúc để cô đau lòng, chuyện quan trọng nhất là phải nhanh chóng tìm được Thẩm Minh Triết. Hai người lại chạy về phòng điều khiển lần nữa. Viện trưởng còn đang ở trong phòng điều kiện, dựa theo chỉ thị của Diệp Ân Tuấn mà trích xuất ra đoạn video lúc Thẩm Minh Triết mất tích, lại vô cùng chán nản phát hiện ra trong đó có khoảng năm phút bị trống rỗng. Viện trưởng hơi xấu hổ, mà mặt Diệp Ân Tuấn đã có chút khó coi. Trước khi Diệp Ân Tuấn nổi giận, Thẩm Hạ Lan đã nói: “Có người cố ý phá hư theo dõi.” “Đúng vậy.” Đúng lúc này, Tống Đình gọi điện thoại đến. “Tổng giám đốc Diệp, đã điều tra ra được, lúc đó có người trong khu trò chơi từng đụng phải người phụ nữ gọi cuộc điện thoại kia, nói đến cũng khéo, người phụ nữ kia trùng hợp đụng trúng một người thanh niên, hai người còn cãi nhau vài câu, người kia hung dữ la lối một lúc rồi bước sang một bên nghe điện thoại, vừa khéo bị người thanh niên kia nghe được nội dung cuộc nói chuyện, bây giờ người thanh niên kia đang ở bên cạnh tôi.” “Lập tức dẫn đến!” Giọng nói Diệp Ân Tuấn lạnh đến đáng sợ. Thẩm Hạ Lan biết đã có manh mối mới. Bọn họ nhanh chóng vào phòng khách. Lúc cậu thanh niên kia bị dẫn đến đây còn hung dữ la lối, người đó chỉ là một người trẻ tuổi khoảng mười bảy mười tám, nhìn có hơi quậy phá. Lúc đầu khi cậu ta bị Tống Đình dẫn đến còn có hơi khó chịu, nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì lập tức yên lặng. Toàn bộ Hải Thành này chắc không có bao nhiêu người không quen biết Diệp Ân Tuấn, bị Diệp Ân Tuấn dẫn đến nơi này, cậu thanh niên kia cũng có hơi thấp thỏm. “Tổng giám đốc Diệp, tôi không có làm gì hết, thật đó!” Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ Diệp Ân Tuấn tỏa ra áp suất thấp làm mọi người đều cảm thấy rất bất an. Thật ra Thẩm Hạ Lan rất muốn hỏi thăm chuyện Thẩm Minh Triết, nhưng bây giờ cô không nói gì, chỉ yên lặng chờ Diệp Ân Tuấn hỏi chuyện. Cô tin chắc, khi Diệp Ân Tuấn gặp phải vấn đề của Thẩm Minh Triết cũng có tâm trạng giống hệt cô. Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn cậu ta nói: “Nói cho tôi biết người phụ nữ cậu từng đụng trúng rồi bỏ đi nghe điện thoại kia trông như thế nào? Bao nhiêu tuổi?” Cậu thanh niên kia nghe thấy là vì chuyện này, vội vàng nói: “Không phải tôi cố ý đụng trúng bà ta, chỉ là tôi không nhìn đường, lúc đó đang vội vàng đi nạp phí, cho nên…” “Tôi muốn nghe những gì tôi muốn biết.” Lâu như thế mà vẫn chưa tìm được Thẩm Minh Triết, làm tâm trạng Diệp Ân Tuấn rất tệ. Cậu thanh niên ngẩn ra, vội vàng nói: “Là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, nhìn sơ qua thì trông rất giàu có, lúc đó tôi còn đang nghĩ một người phụ nữ già đầu như vậy rồi còn đến khu trò chơi làm gì, còn tưởng là bà ta đến tìm con cháu gì đó, không ngờ bà ta chỉ gọi một cuộc điện thoại rồi đi mất.” “Hơn năm mươi? Cậu không nhìn lầm chứ?” Diệp Ân Tuấn vẫn luôn cho rằng người giả danh Thẩm Hạ Lan là một người trẻ tuổi, không ngờ lại là một người hơn năm mươi tuổi, nhưng mà sao Diêm Chấn lại có thể nghe nhầm giọng nói của một người trẻ và một người già được chứ? Cậu thanh niên thấy Diệp Ân Tuấn nghi ngờ cậu, vội nói: “Chắc chắn không sai! Người phụ nữ kia hơn năm mươi tuổi.” “Biết rồi. Tống Đình, cho cậu ta một số tiền rồi đưa về đi.” Thấy không biết được thêm điều gì từ trong miệng cậu thanh niên này, Diệp Ân Tuấn ra lệnh cho Tống Đình. Sau khi cậu thanh niên kia bị dẫn đi, Thẩm Hạ Lan sốt ruột hỏi: “Anh có ý tưởng gì không?” “Diêm Chấn không phải người bình thường, nếu có thể cho rằng đó là giọng của em, vậy chắc chắn có vấn đề. Tôi phải đi về tìm được đoạn ghi âm cuộc điện thoại đó của Diêm Chấn điều tra thử xem là chuyện gì đã xảy ra?” “Có ghi âm cuộc điện thoại đó sao?” Thẩm Hạ Lan hơi sốt ruột. Diệp Ân Tuấn gật đầu nói: “Có, mỗi một cái điện thoại trong căn cứ đều có chức năng ghi âm cuộc gọi, đây là suy xét về tính an toàn.” Hai người nhanh chóng chạy trở về nhà họ Diệp. Thẩm Minh Triết đã mất tích hơn hai tiếng nhưng vẫn không có chút manh mối nào, toàn bộ Hải Thành gần như đã bị lật ngược, các cửa khẩu cũng đã bị người canh gác, nhưng mà Thẩm Minh Triết giống như đã bốc hơi không thế giới này, không có chút dấu vết nào. Lòng Thẩm Hạ Lan nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên, tâm trạng Diệp Ân Tuấn cũng rất nóng nảy, nhưng không thể không cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại. Lúc đoạn ghi âm cuộc điện thoại của Diêm Chấn được gửi đến, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng phân tích giọng nói, không bao lâu sau đã tra ra được đối phương sử dụng máy thay đổi giọng nói, mà chuyện kỳ lạ là giọng nói mà đối phương dùng máy thay đổi không ngờ lại hơi giống giọng nói của Thẩm Hạ Lan. Nói cách khác, đối phương rất hiểu biết về Thẩm Hạ Lan, hoặc ít nhất thì bà ta cũng hiểu rất rõ giọng nói của của cô. Lợi dụng âm thanh quen thuộc dùng máy thay đổi giọng nói thay đổi âm thanh, không phải người bình thường nào cũng có thể sử dụng được chức năng này. Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhớ đến gì đó. “Tống Đình, Tiểu Tử ở đâu?” Lúc xảy ra sự việc bà cụ Hoắc ăn vạ thì Tiểu Tử chính là nhân vật quan trọng, nhưng mà trong khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện, Diệp Ân Tuấn còn chưa kịp đi tra hỏi Tiểu Tử, hết chuyện này đến chuyện khác nối đuôi nhau mà đến, thiếu chút nữa đã làm anh quên mất người quan trọng này. Tống Đình vội vàng cho người đi tìm Tiểu Tử, nhưng mà người đó lại quay về báo, không thấy Tiểu Tử đâu nữa! Câu trả lời này làm cho mặt Diệp Ân Tuấn lại càng khó coi hơn nữa. “Cái gì mà không thấy? Ai có thể giải thích cho tôi biết? Tống Đình, cậu có thể nói cho tôi biết vì sao người mà nhà họ Diệp chúng ta muốn giam giữ lại đột nhiên biến mất không?” Lúc này Tống Đình đã đổ mồ hôi đầy trán. Chuyện này là do anh không quản lý tốt, đương nhiên không dám biện giải cho bản thân câu nào, huống chi bây giờ Thẩm Minh Triết còn đang mất tích, cho dù anh nói cái gì cũng không thể giải thích được.” “Xin lỗi, tổng giám đốc Diệp.” “Trừ tiền thưởng nửa năm, nếu tìm không được Minh Triết, cậu…” Nhưng lời còn lại Diệp Ân Tuấn cũng không thể nói quá nặng, nhưng tâm trạng của anh rất khó chịu. Khi Thẩm Hạ Lan nghe được tin Tiểu Tử mất tích, cảm thấy rất khó hiểu. Cô không có thù oán gì với Tiểu Tử, hơn nữa còn người do Diệp Ân Tuấn sắp xếp đến bên cạnh cô để bảo vệ, thậm chí còn từng vì cô mà cãi nhau với thím Trương, một cô gái như thế vì sao lại tham gia vào chuyện này chứ? “Tiểu Tử là người của ai?” Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày. “Vẫn chưa điều tra ra, nhưng mà có liên quan rất lớn đến chuyện bà cụ Hoắc ăn vạ. Tống Đình, chuẩn bị xe, tôi muốn đến nhà họ Hoắc!” Nếu Tiểu Tử đã không còn nữa, anh chỉ có thể đi thẳng đến nhà họ Hoắc hỏi bà cụ Hoắc về thân phận của Tiểu Tử. Thẩm Hạ Lan cũng muốn đi theo, lại bị Diệp Ân Tuấn cản lại. “Em ở lại, lỡ đối phương có gọi điện thoại đến hay gì đó, em còn có thể ứng phó được. Huống chi đến nhà họ Hoắc, có rất nhiều chuyện chưa biết, em đi sẽ rất nguy hiểm. Bây giờ chưa biết tung tích của Minh Triết, tôi không thể để em xảy ra bất cứ chuyện gì được. Tống Đình, cậu ở lại bảo vệ Hạ Lan, nếu có sai lầm gì thì cậu không cần làm việc cho tôi nữa.” Tống Đình là vệ sĩ bên người của Diệp Ân Tuấn, cũng là trợ lý đặc biệt của anh, rất nhiều chuyện đều giao cho Tống Đình đi làm, bây giờ Diệp Ân Tuấn bảo Tống Đình ở lại đây là có thể thấy được trình độ để ý của anh đối với Thẩm Hạ Lan. Trong lòng Thẩm Hạ Lan cũng có chút cảm động, nhưng bây giờ có nói gì cũng có vẻ vô dụng, cô không thể không gật đầu, đồng ý ở lại nhà cũ nhà họ Diệp canh giữ. Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đến nhà họ Hoắc. Bởi vì chuyện cậu Mặc lần trước, bây giờ bà cụ Hoắc vô cùng khách sáo với Diệp Ân Tuấn, nhưng mà Diệp Ân Tuấn không có nhiều thời gian đôi co với bà. “Bà cụ Hoắc, hôm nay tôi đến đây là để hỏi bà, nhà họ Hoắc và Tiểu Tử có quan hệ gì? Bây giờ Tiểu Tử đã mất tích, có phải là do nhà họ Hoắc làm hay không?” Diệp Ân Tuấn gọn gàng dứt khoát, bà cụ Hoắc lại ngẩn ra một lúc. “Tiểu Tử?” “Là cái cô vệ sĩ đứng bên cạnh Lisa khi bà định ăn vạ cô ấy.” Diệp Ân Tuấn không thể không nhắc lại chuyện này. Nhắc lại chuyện này, mặt bà cụ Hoắc cũng chẳng đẹp đẽ gì, nhưng bà cụ Hoắc vẫn lắc đầu nói: “Tôi không quen cô gái đó, lúc đó tôi cũng có hơi thắc mắc là vì sao cô ta lại giúp đỡ tôi, rõ ràng cô ta đã nhận ra được ý đồ của tôi, nhưng vì sao cuối cùng vẫn thả tôi đi. Nếu lúc đó cô ta mạnh mẽ nhúng tay vào thì tôi đã không thấy được có cơ hội.” Nghe bà cụ Hoắc nói thế, Diệp Ân Tuấn híp mắt lại. Rất rõ ràng, anh không tin bà cụ Hoắc lắm, nhìn nhìn ánh mắt của bà ta lại làm anh không thể không tin. Bà cụ Hoắc không cần phải lừa anh! Chuyện lớn như ăn vạ cũng đã nhận, vậy thì sẽ không đi bao che cho một vệ sĩ. Chuyện đến đây, giống như manh mối lại bị cắt đứt. Diệp Ân Tuấn tạm biệt bà cụ Hoắc, lúc ra ngoài lại chạy thẳng đến khu trò chơi, tìm được ông chủ, trích xuất theo dõi ngày đó, nhưng mà trong khu trò chơi rất tối, không thể thấy rõ được, hơn nữa hôm đó rất đông người, cũng không phát hiện ra người phụ nữ năm mươi tuổi mà cậu thanh niên kia nói đến ở đâu cả. Diệp Ân Tuấn đương nhiên không hài lòng với kết quả này, nhưng bây giờ cũng không thể không nhanh chóng quay về nhà, xem thử bên chỗ Thẩm Hạ Lan có tiến triển gì mới không. Lúc quay về nhà họ Diệp, Thẩm Hạ Lan giống như bị điểm huyệt, nhìn chằm chằm vào điện thoại, mắt không hề chớp. Thấy Thẩm Hạ Lan như thế, Diệp Ân Tuấn vô cùng đau lòng. Anh bước lên ôm vai Thẩm Hạ Lan, nói khẽ: “Hạ Lan, đừng như thế.” “Có tin gì không?” Diệp Ân Tuấn hơi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chờ mong của Thẩm Hạ Lan. Anh không nỡ nói cho Thẩm Hạ Lan biết sự thật, nhưng cũng không thể nhìn cô suy nghĩ lung tung được, chỉ đành than nhẹ lắc đầu. Hai mắt Thẩm Hạ Lan lập tức mất hết ánh sáng. “Đừng như vậy mà Hạ Lan, sẽ có cách thôi.” “Nhưng mà đã lâu như vậy rồi, đối phương lại không gửi tin tức gì đến, anh nói coi có phải mục đích không phải là tiền không?” Đây là chuyện Thẩm Hạ Lan sợ hãi nhất. Nếu vì tiền thì Thẩm Hạ Lan cũng không quá lo, nhưng nếu như đám buôn người bắt cóc Minh Triết, cô còn có thể tìm được Minh Triết của cô không? Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan lại muốn phát điên. “Lần này khi em về đây có gây thù với người nào không?” Diệp Ân Tuấn cũng rất sợ đối phương không muốn tiền. Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Bây giờ tôi như thế này, anh cảm thấy tôi sẽ gây thù với ai chứ? Trước đây tôi quen được bao nhiêu người? Cho dù cha mẹ ruột của tôi có đứng trước mặt cũng sẽ không nhận ra tôi, còn có ai sẽ nhận ra tôi chứ? Hơn nữa từ khi đến Hải Thành, tôi đã gặp đủ loại chuyện, hoàn toàn không có thời gian đi gây thù với người khác!” Trong đầu Diệp Ân Tuấn đột nhiên lướt qua một đoạn hình ảnh, hình như anh đã bắt được thứ gì đó, lại giống như không bắt được gì cả.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 112
Chương 112