TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 216

Cục Cưng Có Chiêu 

CHƯƠNG 216: CÓ THỂ LẠI XEM ĐIỆN THOẠI CÔ MỘT CHÚT KHÔNG? 

“Ao!”

Dư Khinh Hồng vội vàng không kịp chuẩn bị, bị Thẩm Nghê Nghê cắn một cái theo bản năng đưa tay muốn đánh.

“Nghê Nghê!”

Thẩm Hạ Lan hơi tỉnh lại, trực tiếp ôm lấy Thẩm Nghê Nghê, mà bàn tay Dư Khinh Hồng cũng hạ xuống.

“Bốp” một tiếng, bàn tay Dư Khinh Hồng trực tiếp đánh lên Thẩm Hạ Lan, một tiếng kêu thanh thúy vang hội.

Hai người đồng thời ngây người.

Dư Khinh Hồng không ngờ mình sẽ động thủ, còn trùng hợp đánh vào trên mặt người ta như vậy, mà Thẩm Hạ Lan thì lại trực tiếp bị đánh đến choáng váng rồi.

“Vệ sĩ nhà họ Diệp và bảo vệ trại an dưỡng thấy vậy, song song khẩn trương muốn giằng co với nhau.

“Tôi, tôi không phải cố ý.”

Bàn tay Dư Khinh Hồng có chút run lên, rõ ràng cát tát vừa rồi cũng không nhẹ.

Thẩm Hạ Lan lại nhìn cô, thấp giọng nói: “Tôi có thể lại xem điện thoại di động của cô một chút không?”

Những lời này trực tiếp làm Dư Khinh Hồng buồn bực, cơn tức lập tức biến thành bất đắc dĩ.

“Không phải, chị hai à, rốt cuộc chị nhìn từ đâu thấy tôi giống tội phạm bắt cóc? Cô cũng không thể vì khuôn mặt bị hủy này cảu tôi mà suy đoán tôi như vậy chứ?”

“Tôi chỉ là muốn xem điện thoại của cô một chút.”

Thẩm Hạ Lan rất là cố chấp.

Hiện tại Thẩm Nghê Nghê cũng đã nhìn ra, là mẹ cô bé cứ dây dưa với người ta.

Cô bé nhẹ nhàng mà kéo ống tay áo Thẩm Hạ Lan nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại phải xem điện thoại của người ta vậy?”

Vấn đề này Thẩm Hạ Lan không có cách nào trả lời Thẩm Nghê Nghê, mà Dư Khinh Hồng rõ ràng càng muốn biết hơn, nhưng mà vì vừa rồi chính mình động thủ, cô ta lại có chút buồn bực mà đưa điện thoại qua.

“Hà, nói hay lắm, thứ bên trong đó cô đều có thể xem, nhưng mà cô không thể động vào.”

Nói xong cô ta như nâng niu đưa điện thoại cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhận lấy điện thoại, nhanh chóng bắt đầu xem, đặc biệt là kho ảnh, cô rất muốn tìm ra được dấu vết gì đó từ chiếc điện thoại này, thậm chí hy vọng tìm được ít ảnh chụp của ba mẹ mình.

Đáng tiếc, không có gì cả.

Thẩm Hạ Lan đảo đảo, đột nhiên thấy được một tấm hình.

Trên tấm ảnh đó có một người phụ nữ, ngồi dưới ánh mặt trời, mang một vẻ u buồn, làm người ta cảm thấy thương tiếc, nhưng mà đây vẫn không phải chỗ khiến Thẩm Hạ Lan kinh ngạc, cái cô kinh ngạc là, người phụ này thế mà giống như người phụ nữ trên bức ảnh cô mang ra khỏi phòng tranh của Hoắc Chấn Phong.

“Người phụ nữ này là ai?”

Thẩm Hạ Lan theo bản năng hỏi một câu.

Dư Khinh Hồng nhìn qua nói: “Mẹ của tôi!”

“Mẹ cô?”

“Đúng vậy!”

Dư Khinh Hồng gật đầu, vô cùng tự hào nói: “Mẹ của tôi xinh đẹp không? Tôi cho cô biết mẹ của tôi lúc trẻ cũng là đại mỹ nhân, chỉ là bây giờ hơi già rồi thôi. A? Cô quen mẹ tôi sao?”

Câu hỏi này làm Thẩm Hạ Lan có chút không biết trả lời như thế nào.

Quen biết sao?

Kỳ thật cô không biết gì về người phụ nữ này cả.

Nhưng mà muốn nói không quen, người phụ nữ này so với mình trước đây tưởng tượng, cô cảm thấy giữa hai người hẳn là có gì đó, nhưng mà cô bây giờ lại không tìm thấy điểm giống nhau giữa hai người ở đâu.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu, trả điện thoại di động lại cho Dư Khinh Hồng.

Dù là đối phương che dấu quá tốt hay quả thực là mình hiểu lầm Dư Khinh Hồng, dù sao điện thoại của Dư Khinh Hồng cũng vô cùng sạch sẽ không có gì khả nghi.

“Thực xin lỗi, vừa rồi là tôi lỗ mãng.”

Thẩm Hạ Lan vội vàng xin lỗi.

Dư Khinh Hồng ngược lại có chút ngượng ngùng.

“Vừa rồi thái độ của tôi cũng không tốt, nhưng mà rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì, mẹ cô ở đây bị bắt cóc sao? Tôi có thể cho người của tôi giúp cô điều tra xem..”

Lời nói Dư Khinh Hồng làm cho Thẩm Hạ Lan muốn cự tuyệt theo bản năng, nhưng mà lại nghĩ đến tính chân thật của vấn đề.

Nếu như nói bây giờ cô bị người khác giám thị, điện thoại bị giam lỏng, như vậy cô muốn làm gì cũng không được, mà Dư Khinh Hồng trước mặt này có thể thử một chút.

“Cô đây là muốn đi đâu?”

Thẩm Hạ Lan theo bản năng hỏi một miệng.

Dư Khinh Hồng nhún vai nói: “Bây giờ bộ dáng của tôi như quỷ thế này, tôi có thể đi đâu được, nhưng mà tôi nghe nói nước Mỹ có một bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng, có thể trị bỏng, tôi muốn đi thử xem. Nhưng mà ba tôi chết sống cũng không đồng ý, tôi mới trộm đi ra ngoài, ai ngờ lại bị cô xem như kẻ bắt cóc mà túm lại..”

Nói đến đây, Dư Khinh Hồng rất là buồn bực.

Thẩm Hạ Lan nhớ tới việc của mình.

Năm năm trước thương tổn của cô còn nghiêm trọng hơn so với Dư Khinh Hồng.

Mặc dù khuôn mặt Dư Khinh Hồng nhìn rất khủng bố, nhưng nhìn kỹ lại vẫn có thể trị được.

“Mặt của cô sao lại bị hủy?”

Bởi vì biết rõ sự đau khổ khi bị lửa lớn tổn thương, Thẩm Hạ Lan nhiều hơn một chút đồng tình và cảm giác không nói được với cô ta.

Dư Khinh Hồng thở dài một tiếng nói: “Làm thí nghiệm, không làm tốt, trực tiếp liên lụy đến mình.”

“Cô đang làm gì?”

“Tôi có thể làm gì chứ? Ba tôi là viện trưởng trại an dưỡng, mẹ tôi là bác sĩ, tôi còn có thể làm gì chứ, học y chứ gì? Nhưng mà tôi rất thích làm thí nghiệm, không ngờ lại làm mình thảm thế này.”

Nói tới đây, Dư Khinh Hồng càng thở dài một hơi.

Thẩm Hạ Lan vươn tay, lấy giấy bút ra, viết cho Dư Khinh Hồng một địa chỉ và số điện thoại, nhỏ giọng nói: “Đây là địa chỉ và số điện thoại của bác sĩ chỉnh hình, cô nói với bà ấy là Lisa giới thiệu cô qua, bà ấy sẽ giúp cô.”

“Woah ! Cô thế mà quen biết với bác sĩ chỉnh hình!”

Dư Khinh Hồng có vẻ vô cùng hưng phấn, vô cùng quý trọng thu lại tờ giấy này vào.

“Cám ơn chị, chị gái xinh đẹp.”

Dư Khinh Hồng rõ ràng vui vẻ lên, thậm chí còn vuốt vuốt đầu Nghê Nghê, cười nói: “Còn con nữa, cảm ơn con, công chúa nhỏ, có chuyện cô gọi điện cho tôi đi, cô yên tâm, chuyện của cô tôi sẽ giúp cô nghe ngóng.”

Dư Khinh Hồng để lại số điện thoại của mình cho Thẩm Hạ Lan, sau đó vui vẻ rời đi.

Thẩm Hạ Lan thật ra có chút mất mát nhưng mà cô cũng không thể hiện ra ngoài.

Vệ sĩ nhà họ Diệp và bảo vệ trại an dưỡng thấy hai người không có vấn đề gì nữa thì cũng lui ra ngoài.

Thẩm Nghê Nghê có chút tò mò nhìn về phía Dư Khinh Hồng rời đi, thấp giọng hỏi: “Mẹ, khuôn mặt dì kia làm sao vậy? Dì ấy sẽ lành lại sao?”

“Sẽ, bác sĩ chỉnh hình rất lợi hại.”

Thẩm Hạ Lan xoa đầu Thẩm Nghê Nghê, tạm thời bỏ những nghi kỵ kia xuống.

Cô ôm Thẩm Nghê Nghê trở về, vừa đi vừa nói: “Sao con lại chạy đến đây? Bà nội đâu? Anh trai đâu? Sao chỉ có một mình con đến đây?”

Thẩm Nghê Nghê bỉu môi nói: “Anh trai trốn tránh con, bè nội nói muốn ngủ một lúc, con một mình nhám chán chạy ra đây.”

Thẩm Hạ Lan nhìn trên mặt Thẩm Nghê Nghê có chút đỏ ửng, đương nhiên biết nhất định Diệp Tranh bị Thẩm Nghê Nghê yêu cầu hôn hôn dọa sợ, cho nên mới trốn tránh cô bé. Về phần Bà cụ Diệp, thể lực không nhiều, thân thể lại như vậy, đương nhiên sẽ lực bất tòng tâm.

Mà bây giờ Thẩm Nghê Nghê rõ ràng tốt hơn so với lúc vừa vào, nhưng mà cô vẫn không khỏi lo lắng.

Nếu như mục tiêu tiếp theo của người âm thầm kia là Thẩm Nghê Nghê thì làm sao bây giờ?

“Nghê Nghê, đêm hôm nay ngủ với mẹ được không?”

“Được ạ!”

Thẩm Nghê Nghê vô cùng cao hứng.

Cô bé ôm chặt cổ Thẩm Hạ Lan,cùng Thảm Hạ Lan về phòng

Vừa về tới phòng, Thẩm Hạ Lan đã cảm thấy không thoải mái, giống như vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn vào, không ngừng giám sát nhất cử nhất động của cô

Thẩm Nghê Nghê mẫn cảm phát hiện cảm xúc của Thẩm Hạ Lan không tốt lắm, nhẹ nhàng mà kéo ống tay áo Thẩm Hạ Lan hỏi: “Mẹ, làm sao vậy? Có phải mẹ không muốn ngủ cùng với Nghê Nghê không?”

“Sao có thể? Mẹ chỉ là đột nhiên không thích căn phòng này, nếu không chúng ta đổi một căn phòng khác được rồi, đến phòng của con?”

“Được!”

Thẩm Nghê Nghê đương nhiên không có ý kiến gì, chỉ cần có thể ở với Thẩm Hạ Lan, ở đâu cô bé cũng thích

Thẩm Hạ Lan mang theo ít đồ trong phòng, sau đó ôm Thẩm Nghê Nghê rồi di.

Điện thoại lần nữa vang lên, là ở trong phòng Thẩm Nghê Nghê.

Thẩm Hạ Lan vừa thả Thẩm Nghê Nghê xuống, muốn dẫn Thẩm Nghê Nghê đi tắm, điện thoại lại có tin nhắn đến.

“Cô cho rằng đổi một phòng khác thì tôi không nhìn thấy cô được sao?”

Thẩm Hạ Lan càng thêm bất an, nhưng cô bất động thanh sắc, ném di động lên giường, suy nghĩ một lúc lại cảm thấy không ổn, trực tiếp tắt điện thoại, thậm chí tháo cả pin ra, sau đó cho vệ sĩ cầm về lại phòng mình, lúc này mới thở ra một hơi.

Thẩm Nghê Nghê có chút tò mò nhìn Thẩm Hạ Lan làm những động tác này, hỏi: “Mẹ, mẹ đang chơi gì vậy?”

“Không có gì, ghét điện thoại quá ồn, sợ ầm ỹ đến Nghê Nghê nghỉ ngơi, khuya hôm nay mẹ muốn chỉ ở bên cạnh Nghê Nghê.”

“Được ạ!”

Thẩm Nghê Nghê vô cùng vui vẻ.

Hai mẹ con vào phòng vệ sinh, hầu hạ Thẩm Nghê Nghê tắm rửa, nhìn tất cả lỗ kim lớn nhỏ trên người Thẩm Nghê Nghê, trong lòngThẩm Hạ Lan rất không có tư vị.

Vốn con bé không phải chịu đựng những thứ này, là vì cô, cũng là vì cô Nghê Nghê mới bị Đường Trình Siêu đối xử như vậy.

Cô phải nói những chuyện này với Nghê Nghê thế nào đây?

Tâm trạng Thẩm Hạ Lan có chút thấp.

“Mẹ, mẹ đây là đang nhớ ba à? Ba đi đâu vậy? Khuya hôm nay không về sao?”

Thẩm Nghê Nghê liên tiếp hỏi mấy vấn đề làm Thẩm Hạ Lan nhanh chóng hồi hồn.

“Ba còn gần đây có chút việc bận, cho nên mấy ngày nay chỉ có hai mẹ con chúng ta, sao thế? Con không vui?”

“Vui vẻ, nhưng mà con cũng có chút nhớ ba.”

Lời nói Thẩm Nghê Nghê làm cho Thẩm Hạ Lan có chút ghen tị.

“Đồ không lương tâm, mẹ thương con năm năm, con mới biết ba mấy ngày chứ? Nhanh như vậy đã có mới nới cũ không thích mẹ rồi?”

Thẩm Nghê Nghê vội vàng ôm cổThẩm Hạ Lan, giống như làm nũng nói: “Thích mẹ, Nghê Nghê thích mẹ, cũng thích ba, nhưng mà bây giờ Nghê Nghê đúng là rất nhớ ba.”

Lời nói này lại không chút vấn đề.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Thẩm Nghê Nghê bây giờ càng lúc càng biết ăn nói, cái miệng nhỏ này đúng là như lau mật.

“Con đó! Lát nữa chúng ta gọi video cho ba được không? Nếu như ba không bận.”

Thẩm Hạ Lan vuốt mũi nhỏ của con gái mình một cái, có chút cưng chiều hỏi

“Được!”

Thẩm Nghê Nghê đương nhiên vô cùng thích

Hai người nghịch nước một lúc, Thẩm Hạ Lan lúc này mới dùng khăn tắm ôm Thẩm Nghê Nghê lại, xách cô bé ra khỏi phòng tắm, lúc đi ra phát hiện Diệp Tranh lén lút đi vào.

“Diệp Tranh?”

Thẩm Hạ Lan kêu Diệp Tranh một tiếng, khiến cho Diệp Tranh vô cùng khó xử.

“Mẹ!”

“Anh Diệp Tranh! Cầu ôm ôm!”

Thẩm Nghê Nghê vươn cánh tay về phía Diệp Tranh, Diệp Tranh sợ đến mức vội vàng lùi về sao.

“Em em em, mặc quần áo vào trước đi.”

Không còn cách nào, bây giờ Diệp Tranh đã có ám ảnh tâm lý nghiêm trọng rồi

Thẩm Nghê Nghê từ sau khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan chơi hôn nhẹ, cứ động một cái lại muốn hôn Diệp Tranh, sợ đến mức trái tim Diệp Tranh đập loạn, hôm nay nhìn thấy Thẩm Nghê Nghê cơ thể trần truồng nhào vào phía mình, cậu sợ đến mức thiếu chút nữa chạy trối chết.

| Tải iWin