TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 395

CHƯƠNG 395: ANH TA ĐÃ TÍNH TOÁN KỸ ĐỂ ĐẾN LỪA TÔI

Tống Dật Hiên cho rằng Diệp Ân Tuấn thua liên tục nhiều ngày như thế, đương nhiên cũng có chút không vững vàng, nhưng mà không ngờ đến Diệp Ân Tuấn lại có bộ dạng đã tính trước rồi, làm cho anh ta cảm thấy hơi bất ngờ.

“Anh Diệp, anh nghe cho bình tĩnh.”

Tống Dật Hiên cười nhạt, Diệp Ân Tuấn lại không nói gì.

“Bắt đầu nhanh lên đi, nói dong nói dài cái gì nữa? Anh giống như là một người đàn bà vậy đó, anh thật sự đến đây đã đánh bạc hả, hay là sợ thua không chịu nổi?”

Diệp Ân Tuấn vừa mới mở miệng nói chuyện liền mang đến cho người ta một loại cảm giác muốn đánh một đấm.

Tống Dật Hiên cũng không đấu võ mồm với anh, hai người rất nhanh liền bắt đầu.

Lúc vừa mới bắt đầu, Diệp Ân Tuấn còn tính là thua, cũng không biết là khởi đầu không tốt, cứ luôn là như thế này, cho nên ít nhiều gì Tống Dật Hiên cũng hơi được thả lỏng.

“Anh Diệp, tôi thấy chắc là xong rồi đó, bây giờ mới đánh có nửa tiếng đồng hồ vậy mà anh đã thua mất mười lăm tỷ rồi, anh nói xem anh mang theo hai mươi bốn tỷ, nếu như anh thật sự mất hết toàn bộ vậy thì cái này ngại biết bao nhiêu.”

Tống Đình ở sau lưng càng nhìn lòng càng nóng như lửa đốt.

Trên thương trường, Sếp Diệp làm mọi chuyện đều rất thuận lợi, tại sao ở chỗ này lại cứ bị thua nhiều lần như thế chứ?

Diệp Ân Tuấn ổn định ngồi ở trên ghế, lạnh nhạt nói: “Chỉ có mười lăm tỷ mà thôi, tôi vẫn còn có thể thua được, tầm nhìn của anh Tống cũng quá ngắn rồi đó.”

“Nếu không thì chúng ta đổi cái khác đi, có lẽ là anh Diệp không thích hợp chơi cái trò này.”

Tống Dật Hiên bắt đầu đề nghị.

“Cứ tùy tiện.”

Diệp Ân Tuấn cũng khách theo ý chủ, không chọn lựa gì hết, làm Tống Đình gấp gáp đến nỗi đổ mồ hôi.

Hai người liền đổi một trò chơi khác.

Sau khi đổi rồi Diệp Ân Tuấn giống như lại thay đổi thành một người khác, anh vẫn mang theo trạng thái bình tĩnh như vậy, nhưng mà làm như là may mắn bắt đầu đổ dồn về phía Diệp Ân Tuấn, lần nào Diệp Ân Tuấn cũng cao hơn Tống Dật Hiên một chút.

Tống Dật Hiên nhìn thẻ đánh bạc trước mắt càng ngày càng thấp, cũng không cười nổi nữa.

Diệp Ân Tuấn vẫn lạnh lùng nhìn anh ta mà nói: “Có lẽ là lần này anh Tống không am hiểu rồi, nếu không thì chúng ta đổi cái khác đi?”

Thiếu chút nữa là Tống Đình đã đứng không vững.

Chỉ trong chốc lát, mặc dù là Diệp Ân Tuấn đã thắng trở về mười lăm tỷ lúc nãy, nhưng mà hiện tại có cần phải đắc ý như vậy hay không hả.

Khó khăn lắm mới có thể không thua tiền là tốt lắm rồi, rốt cuộc là Sếp Diệp muốn làm cái gì vậy chứ

Tống Dật Hiên nhìn Diệp Ân Tuấn, cho là anh chỉ dựa vào vận may, cười nói: “Không cần đâu, tôi cũng không phải là thua không được.”

“Anh Tống thật là có khí phách, vậy thì cứ tiếp tục thôi?”

“Tiếp tục đi.”

Lần này Tống Dật Hiên đã nghiêm túc.

Nhưng mà cho dù Tống Dật Hiên có nghiêm túc như thế nào, những trận tiếp theo gần như là anh ta không có chuyện thắng.

Thẻ đánh bạc ở trước mặt của Diệp Ân Tuấn càng ngày càng nhiều, mà thẻ đánh bạc ở trước mặt của anh ta lại càng ngày càng ít, không đến một tiếng đồng hồ Tống Dật Hiên đã thua sạch tất cả thẻ đánh bạc ở trước mặt.

Lông mày của anh ta hơi nhíu lại.

Tống Đình cũng cảm thấy vô cùng thần kỳ.

Thần nhập vào Diệp Ân Tuấn hả?

Nhưng mà tại sao ở các sòng bạc khác lại không như vậy chứ?

Diệp Ân Tuấn vẫn không lạnh không nhạt mà nói: “Anh Tống còn chơi được nữa không?”

“Chơi chứ.”

Xem như Tống Dật Hiên đã muốn đấu với Diệp Ân Tuấn rồi.

Cũng coi như tà môn.

Ở các sòng bài khác, Diệp Ân Tuấn vừa cược thì thua tất cả, sao bước vào chỗ của anh ta thì lại thắng một cách toàn đỏ thế này!

Tống Dật Hiên nghĩ mãi mà không hiểu những chuyện này, nhưng mà khi nghe thấy Diệp Ân Tuấn đến đây, Thẩm Hạ Lan đang âm thầm quan sát mọi chuyện lại thấy rất rõ ràng.

Diệp Ân Tuấn là ai chứ?

Mặc dù là anh không đến sòng bạc, không chơi bài, nhưng mà cũng coi như là một thiên tài, sao có thể cược thua hết tất cả, nói không chừng số tiền thua trước đó đều là ngụy trang mà thôi, chuyện mà anh muốn làm đó chính là thắng tiền của Tống Dật Hiên.

Điệu bộ này vừa nhìn là biết đến đây vì Tống Dật Hiên rồi. Chỉ tiếc là Tống Dật Hiên không nhìn ra được, người khác không nhìn ra nhưng mà Thẩm Hạ Lan ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn lâu như vậy rồi sao có thể không nhìn ra được chứ.

Cô thở nhẹ một tiếng, biết là có lẽ ngày hôm nay Tống Dật Hiên thua thảm hại rồi.

Một thiên tài muốn tính toán một người, đó là chuyện đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn.

Thẩm Hạ Lan cho người xuống phía dưới thông báo cho Tống Dật Hiên một tiếng, kêu anh ta nhận thua đi, đừng có chơi nữa, coi chừng bị thua quá nhiều. Nhưng mà dưới cái nhìn của Tống Dật Hiên, đây là Thẩm Hạ Lan không nỡ Diệp Ân Tuấn bị thua tiền.

Nếu như ngay từ lúc đầu Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì có lẽ Tống Dật Hiên sẽ còn cho Thẩm Hạ Lan chút mặt mũi, thậm chí còn có thể tùy tiện đuổi Diệp Ân Tuấn đi.

Nhưng mà hiện tại mình đã mất mặt rồi, đây chính là kết quả của anh ta, bây giờ Diệp Ân Tuấn lại hùng hổ dọa người như thế, anh ta có làm cái gì cũng không thể buông tay được.

Tống Dật Hiên không nói gì thêm, vẫn tiếp tục đánh cược với Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn thấy có người từ trên lầu bước xuống, nói nhỏ vài câu ở bên tai của Tống Dật Hiên, Tống Dật Hiên nhìn anh ta một cái, như có điều suy nghĩ nhưng mà vẫn phất phất tay.

Anh biết chắc chắn là Thẩm Hạ Lan đã nhìn ra cái gì rồi.

Xem ra là người phụ nữ đã thật sự trốn ở đây.

Tốt!

Tốt lắm!

Nhìn thấy anh ở đây, thế mà lại còn dám làm như vậy, thậm chí còn bày mưu tính kế giúp cho Tống Dật Hiên, nếu như anh không chỉnh Tống Dật Hiên nằm xuống, thế thì ba chữ Diệp Ân Tuấn sẽ bị viết ngược lại.

Diệp Ân Tuấn càng nghĩ càng tức giận, đương nhiên cũng dâng lên một cỗ sát khí làm cho Tống Đình bị dọa giật mình.

Không phải đều đã thắng tiền rồi đó à?

Tại sao lại tức giận lớn như thế?

Anh ta có chút không hiểu, đương nhiên Tống Dật Hiên cũng là như vậy.

Người nên tức giận cũng phải là anh ta mới đúng chứ.

Cái tên Diệp Ân Tuấn này đến đây để phá quán, anh ta không so đo thì thôi đi, tại sao bây giờ còn có bộ dạng muốn ăn thịt người. Biết là Tống Dật Hiên bị thua tiền, nhưng mà ai không biết thì còn tưởng rằng Diệp Ân Tuấn thua tiền đến nỗi mắt đỏ ngầu đó chứ.

“Tôi nói này, anh Diệp, anh bị sao vậy hả, tức giận như thế?”

Tống Dật Hiên nhàn nhạt mở miệng nói.

Diệp Ân Tuấn lại cười lạnh rồi nói: “Không có chuyện gì đâu, đột nhiên nhớ đến một chuyện làm cho tôi tức giận, thật ngại quá, ảnh hưởng đến tâm trạng của anh rồi, nào, tiếp tục thôi.”

“Anh Diệp xác định muốn tiếp tục?”

“Tôi chắc chắn.”

Diệp Ân Tuấn gần như là cắn răng nghiến lợi.

Tống Đình cảm thấy lần này Diệp Ân Tuấn đến đây không phải là vì muốn đánh bài, hình như là đến đây để giết người, anh ta không khỏi run sợ ở trong lòng.

Cuộc chiến của hai người lại tiếp tục mở màn một lần nữa.

Lần này cho dù Tống Dật Hiên có đổi cái gì, gần như là anh ta không thể thắng được một lần. Diệp Ân Tuấn cứ như là đã đoán chắc hết rồi, mỗi một lần đều thắng rất vẻ vang.

Không đến một tiếng đồng hồ, Tống Dật Hiên đã thua hơn ba mươi tỷ.

Anh ta bắt đầu đổ mồ hôi đầy đầu.

Con mẹ nó, rốt cuộc là ai đã truyền tin tức giả vậy chứ!

Nói Diệp Ân Tuấn là cái tên nhóc rải tiền?

Đây chính là diêm vương lấy mạng đó, có được hay không hả!

Tống Đình nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thắng như vậy, hai mắt đều mở to.

Không phải là anh ta đang nằm mơ đó chứ?

Sao Diệp Ân Tuấn có thể lợi hại như vậy?

Rõ ràng là lúc trước anh rất tệ mà!

Tống Đình dụi dụi hai mắt, xác nhận không phải là mình nhìn lầm, tâm lý vẫn còn kinh ngạc không thôi.

Người duy nhất vẫn bình tĩnh chính là Diệp Ân Tuấn.

Đối với số tiền trước mắt, Diệp Ân Tuấn không thèm nhìn vào trong mắt, chỉ là cười lạnh nói với Tống Dật Hiên: “Anh Tống như thế nào, còn chơi nữa không đây?”

Đây là lời nói mà Tống Dật Hiên đã nói với Diệp Ân Tuấn cách đó không lâu, không ngờ đến nhanh như vậy lại biến thành Diệp Ân Tuấn nói với Tống Dật Hiên rồi.

Tống Dật Hiên cảm thấy gương mặt của mình bị người ta đánh vô cùng đau đớn.

“Chơi chứ, nhưng mà để tôi đi toilet một cái, chắc là anh Diệp không để ý đâu nhỉ?”

“Anh cứ tự nhiên.”

Diệp Ân Tuấn mới không quan tâm Tống Dật Hiên muốn đi ra ngoài làm cái gì.

Lúc Tống Dật Hiên đi ra khỏi phòng đánh bạc, Diệp Ân Tuấn nói với Tống Đình ở một bên: “Đi đi, âm thầm theo dõi anh ta, xem xem anh ta phái người đi lên căn phòng nào ở trên lầu ba, trở lại đây nói cho tôi biết.”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả, cậu thật sự cho rằng chúng ta đến đây để đánh bạc à?”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy ngày hôm nay não của Tống Đình ngắn vô cùng.

Tống Đình không biết phải làm như thế nào.

“Chẳng lẽ là không phải à, anh nhìn đi, Sếp Diệp, anh đều đã thắng nhiều như vậy rồi.”

Diệp Ân Tuấn thật sự rất muốn cầm cái gì đó bổ đầu của Tống Đình ra để nhìn xem có phải là bởi vì yêu đương cho nên đầu óc cũng đã đặt ở trong nhà rồi hay không.

“Còn không mau đi đi.”

“À.”

Mặc dù là Tống Đình không biết tại sao Diệp Ân Tuấn lại sắp xếp như vậy, nhưng mà anh ta vẫn nhanh chóng đi theo.

Quả thật đúng như suy đoán của Diệp Ân Tuấn, Tống Dật Hiên không có đi lên lầu, nhưng mà lại kêu một nhân viên phục vụ đi lên trên lầu ba.

Tống Đình là một người chuyên theo dõi, đương nhiên có biện pháp để làm cho người ta không nhận ra mình.

Anh ta đi theo nhân viên phục vụ đó, nhìn thấy nhân viên phục vụ đi vào phòng 306, lúc này mới nhanh chóng trở về.

“Sếp Diệp, là phòng 306.”

Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.

Lúc Tống Đình còn muốn hỏi Diệp Ân Tuấn cái gì đó, Tống Dật Hiên đã quay lại, đồng thời cũng mang theo một vài thẻ đánh bạc.

“Anh Diệp, tôi có ba mươi tỷ, tiền thẻ ở đây có thể thắng hay không thì phải nhìn vào bản lĩnh của anh rồi.”

“Tôi có hơi mệt rồi, chúng ta tốc chiến tốc thắng đi.”

Diệp Ân Tuấn nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhẹ giọng nói: “Nửa tiếng đồng hồ nữa, tôi sẽ giải quyết tất cả những thứ này trong nửa tiếng đồng hồ tiếp theo, chắc là anh Tống không để ý đâu nhỉ?”

“Khẩu khí của anh Diệp cũng lớn quá đó chứ, nửa tiếng đồng hồ mà muốn thắng ba mươi tỷ của tôi, chẳng lẽ anh Diệp đang nói chuyện cười?”

“Nhìn thử xem sao.”

Diệp Ân Tuấn cười có chút đắc ý, Tống Dật Hiên nhìn thấy mà hận không thôi.

Anh ta đã nhìn ra rồi, Diệp Ân Tuấn đến đây để phá quán, ở bên ngoài thì đều đồn đại tiền thua như nước, đến chỗ như anh ta thì lại nói là phá quán, thế thì người khác cũng sẽ không tin tưởng.

Xem như là ngày hôm nay Tống Dật Hiên phải ngậm bồ hòn rồi.

Thiếu chút nữa là hai người đã mang kiếm cung nõ ra, nhìn giống như là muốn ra tay.

Nhưng mà sau khi Diệp Ân Tuấn ngồi xuống, anh lại cười nói: “Anh Tống đây là thua không nổi rồi à?”

“Làm gì có chứ, mở sòng bạc sao có thể thua không nổi?”

“Vậy thì còn chờ cái gì nữa, chơi đi.”

Diệp Ân Tuấn thật sự có một bộ dạng như là muốn ăn đòn, nhưng mà bây giờ anh là khách, Tống Dật Hiên có muốn ra tay thì cũng không được, chỉ có thể ấm ức tiếp tục nén trở vào trong.

Không nhiều không ít, vừa vặn nửa tiếng đồng hồ, ba mươi tỷ trước mắt của Tống Dật Hiên đều đã trở thành của Diệp Ân Tuấn.

Tống Đình sắp mừng như điên.

Xem như là số tiền thua mấy ngày nay đã trở về rồi.

Diệp Ân Tuấn nhìn sắc mặt của Tống Dật Hiên, lại càng thấy dễ chịu hơn nữa.

“Cảm ơn anh Tống đã hào phóng đưa cho tôi tiền như thế, vậy thì tôi cũng không khách khí.”

Diệp Ân Tuấn không nói lời nào thì còn tốt, nói ra như vậy, Tống Dật Hiên lại càng bực mình hơn nữa.

“Anh Diệp cứ đi thong thả, không tiễn.”

“Đã nói không chừng ngày mai tôi lại còn đến nữa, dù sao thì ở những sòng bạc khác ở Hải Thành, tôi đều bị mất tiền, ở chỗ của anh Tống, thế mà tôi còn thắng tiền, có phải không nào?”

Thiếu chút nữa là Diệp Ân Tuấn đã chọc giận Tống Dật Hiên đến điên lên.

Cái tên hồ ly ngàn năm này!

Anh ta biết rõ mình bị Diệp Ân Tuấn gài bẫy, nhưng mà bây giờ còn phải đón tiếp anh ta bằng một gương mặt tươi cười.

Diệp Ân Tuấn cùng với Tống Đình vui cười hì hì cầm thẻ đánh bạc đi đổi tiền, sau đó vênh vang đắc ý rời khỏi sòng bạc hồng nhật.

Tống Dật Hiên tức giận đập hết tất cả các đồ đạc ở bên cạnh.

“Cái tên Diệp Ân Tuấn ghê tởm, anh ta đã tính toán kỹ để đến đây lừa tôi.”

Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài một cái, lúc nãy đã khuyên Tống Dật Hiên thu tay lại, nhưng mà anh ta không nghe, hiện tại phải bồi thường nhiều như vậy, cô còn có thể nói cái gì nữa đây.

Tống Đình là người vui vẻ nhất, nhìn số tiền đã trở về trong tay, Tống Đình vui đến nỗi không thể ngậm được miệng.

Hai người vừa mới đi ra khỏi sòng bạc hồng nhật, Diệp Ân Tuấn liền thấp giọng nói: “Đi đến phía trước thì quay đầu xe lại, trở về sòng bạc, thay vào đó đi ra phía sau sòng bạc, chúng ta đi thẳng đến phòng 306.”

| Tải iWin