TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 411

CHƯƠNG 411: MẸ CÒN MUỐN LÀM ĐẾN KHI NÀO

Hoắc Chấn Đình nhìn bà cụ Hoắc, từng câu từng chữ nói: “Ngay lúc mẹ đến nhà họ Diệp làm loạn, Diệp Ân Tuấn đã lên tiếng, phải liều một cái giá lớn để nhắm vào nhà họ Hoắc. Mẹ nghĩ rằng nhà họ Hoắc chúng ta có nhiều bậc đi trước chống đỡ, người ở bên Đế Đô kia cũng không mặc nhà họ Hoắc sống chết, nhưng có vẻ mẹ đã quên, nhà họ Diệp cũng là người bên Đế Đô kia. Nhà họ Hoắc chúng ta bây giờ chỉ còn lại chính mình, còn tàn phế, nói trắng ra là, con cũng chỉ là được quốc gia bố thí cho cái gì đó mà ăn, con là dựa vào vinh quang của các anh và cha mà kéo dài hơi tàn công việc. Nhưng mà nhà họ Diệp thì khác, nhà họ Diệp bây giờ vẫn có người đang tiếp tục cống hiến cho quốc gia. Mẹ cảm thấy nhà họ Diệp và nhà họ Hoắc chúng ta làm loạn lên, bên phía Đế Đô sẽ giúp ai?”

Sắc mặt bà cụ Hoắc càng khó coi.

“Diệp Ân Tuấn lại vì cái con nhóc Thẩm Hạ Lan kia mà khai chiến với nhà họ Hoắc chúng ta?”

“Mẹ cũng là chia rẽ gia đình người ta, người ta vì sao không thể khai chiến với chúng ta? Cho dù là kẻ nào cũng có thể tôn kính nhà họ Hoắc chúng ta, sợ hãi nhà họ Hoắc chúng ta, nhưng mà nhà họ Diệp thì không! Cho dù mẹ nhớ đến Hạ Lan là cháu gái ruột của mình, cũng phải nhớ chút tình cảnh hiện tại của nhà họ Hoắc chúng ta chứ. Nếu như Hạ Lan và nhà họ Diệp đám hỏi, mẹ có thể thừa nhận thân phận của Hạ Lan, như vậy nhà họ Hoắc ở Hải Thành cũng được, ở Đế Đô cũng được, đều có trăm lợi không chút hại. Nhưng mà mẹ vì một người cháu gái nhận nuôi, một người khác họ, đẩy cháu gái ruột của mình ra ngoài, bây giờ còn muốn để nhà họ Diệp và Hạ Lan ly hôn, cưới người cháu gái khác họ kia, mẹ, đến cùng là mẹ nghĩ thế nào?”

Lời nói của Hoắc Chấn Đình làm Dư Khinh Hồng không chút mặt mũi.

Nếu như lời này Hoắc Chấn Đình nói với bà cụ Hoắc sau lưng cô ta thì thôi, nhưng cố tình cứ thế lại nói trước mặt cô ta, một chút cố kỵ cũng không có, giống như là bàn tay trần trụi tát lên mặt Dư Khinh Hồng trước mặt mọi người, làm Dư Khinh Hồng có chút không chịu nổi.

“Chuyện này cũng là lỗi của con, chú nhỏ cũng đừng trách bà nội nữa.”

“Cô câm miệng cho tôi!”

Hoắc Chấn Đình vừa nhìn thấy Dư Khinh Hồng lại tức, không khỏi cao giọng lên.

“Cô còn biết là lỗi của cô? Nếu không vì cô, nhà chúng tôi có thể gà bay chó chạy thế này sao? Tôi không biết vì sao cô phải bám lấy nhà họ Hoắc chúng tôi, cũng không biết cô muốn gì từ nhà họ Hoắc chúng tôi, nhưng mà bây giờ tôi có thể nói cho cô biết, cổ phiếu nhà họ Hoắc đã rớt đài rồi, ngày mai còn xảy ra chuyện gì tôi cũng không rõ. Bây giờ tất cả tài chính nhà họ Hoắc đều phải đổ vào cứu vớt cổ phiếu, nhưng mà nếu như Diệp Ân Tuấn khư khư cố chấp, có lẽ nhà họ Hoắc cũng không sống qua ba ngày. Hơn nữa công ty đầu tư nước ngoài của Diệp Ân Tuấn cũng tham dự vào. Sau ba ngày nhà họ Hoắc sẽ nợ ngập đầu. Cô thích làm tiểu thư nhà họ Hoắc, cái này cũng đủ rồi! Đến lúc nhà họ Hoắc mắc nợ, cũng hy vọng cô gánh vác một ít, cũng không uổng bà cụ thương cô như vậy!”

Hoắc Chấn Đình nói xong cũng xoay người rời đi,

Bà cụ Hoắc hoàn toàn mơ màng.

“Chấn Đình, con nói là thật sự?? Bây giờ nhà họ Hoắc chúng ta thật sự bị Diệp Ân Tuấn toàn lực nhắm vào rồi sao?”

“Mẹ nghĩ rằng con còn cần phải nói đùa với mẹ sao?”

Hoắc Chấn Đình quả thật thất vọng với bà cụ Hoắc đến cực điểm.

Anh ta dù thế nào cũng không thể tin được, cốt nhục tình thân sao lại không so được với một người khác họ xúi giục chứ?

Chẳng lẽ Tiêu Ái rời đi còn chưa đủ để bà cụ Hoắc ý thức được gì sao?

Bà cụ Hoắc có chút không dám tin, nhất định phải để Dư Khinh Hồng mở ti vi.

Bản tin tài chính kinh tế trên TV, truyền thông đưa tin đều là tình huống của nhà họ Hoắc.

Có người chơi cổ phiếu vì mua cổ phiếu nhà họ Hoắc rớt đài, bây giờ đang ở cửa công ty nhà họ Hoắc làm loạn, thậm chí còn giăng biểu ngữ.

Thất bại ngày càng nghiêm trọng, càng không thể vãn hồi được.

Cả người bà cụ Hoắc đều mơ màng.

Dù thế nào bà cũng không thể ngờ được, Diệp Ân Tuấn sẽ vì Thẩm Hạ Lan mà liều mạng nhằm vào nhà họ Hoắc.

Nhà họ Diệp muốn toàn lực nhắm vào nhà họ Hoắc, cái giá phải trả quá lớn, làm không tốt hai nhà sẽ ngọc nát đã vỡ, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại rõ ràng đã làm như thế!

Đây nếu là đầu óc thương nhân bình thường đều sẽ không làm!

Huống hồ bà cụ Diệp sao có thể dễ dàng để cho Diệp Ân Tuấn làm như vậy?

Nhất định đây là hành động của một mình Diệp Ân Tuấn.

Bà cụ Hoắc vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho bà cụ Diệp.

“Bà cụ Diệp, bà biết Diệp Ân Tuấn nhà bà đang làm cái gì sao? Làm như vậy không chỉ là hai nhà chúng ta ngọc nát đá vỡ, đến lúc đó còn có lợi cho những người khác, chúng ta được chẳng bù cái mất? Vì một người phụ nữ đến mức như vậy sao? Bà cũng khuyên Ân Tuấn, bảo cậu ấy nhanh chóng thu tay lại, nhà họ Hoắc chúng tôi có thể cho rằng cậu ấy bị con nhóc Hạ Lan kia mê hoặc, không so đo mấy chuyện này. Nếu như tiếp tục nữa, thể diện mọi người đều rất khó coi không rõ sao?”

Bà cụ Hoắc đương nhiên biết rõ sự khác biệt giữa nhà họ Hoắc và nhà họ Diệp.

Nói cho cùng, nhà họ Diệp chống lại nhà họ Hoắc, nhà Diệp vẫn có thể lăn qua lăn lại hơn nhà họ Hoắc, bởi vì cũng không ai biết công ty đầu tư mạo hiểm bên ngoài của Diệp Ân Tuấn có bao nhiêu tài sản, nếu như thật sự muốn cố chấp, nhà họ Hoắc chỉ có thể từ từ rời khỏi giới thương nhân rồi.

Mặc dù nói nhà họ Hoắc là gia đình liệt sĩ, có bên trên chống lưng, nhưng mà không có năng lực thương mại chèo chống, nhà họ Hoắc chỉ là một cây làm chẳng nên non, huống hồ nhà Hoắc chỉ còn lại một độc đinh là Hoắc Chấn Đình, còn chưa lấy vợ sinh con, nếu như đột nhiên sa sút, chỉ dựa vào danh dự có thể trên người vợ sao?

Bây giờ bà cụ Hoắc không thể không lo đến những chuyện này. Nhưng mà bà lại không bỏ mặt mũi xuống cầu xin nhà họ Diệp được, chỉ có thể không được tự nhiên mà thương lượng như vậy.

Mới đầu bà cụ Diệp còn chưa biết chuyện gì xảy ra, hôm nay nghe thấy bà cụ Hoắc nói như vậy, còn nhắc đến Thẩm Hạ Lan, nhớ đến mấy chuyện bà cụ Hoắc làm với Thẩm Hạ Lan, bà cụ Diệp bình tĩnh nói: “Bà cụ Hoắc, tôi già rồi, nhà họ Diệp đã sớm giao cho hai đứa con trai rồi. Về phần bà nói cái chuyện gì mà nhằm vào nhà họ Hoắc, tôi thật sự không biết. Nhưng mà đàn ông nhà họ Diệp chúng tôi có tật xấu, là bao che khuyết điểm. Trên phương diện che chở bà xã của mình, càng đúng là làm cho người ta không theo kịp. Mặc dù tôi không biết bà làm thế nào để mấy đứa con nhà tôi nổi giận lớn như vậy, nhưng mà Hạ Lan là con dâu nhà họ Diệp, nhất định là Hạ Lan bị uất ức, con trai nhà tôi mới nổi điên. Tôi cũng sống được một bó tuổi vậy rồi, con cái bây giờ lăn lộn thế này tôi cũng không quan tâm, cùng lắm thì tôi theo con ăn mắm ăn muối vậy. Đến cái tuổi này của tôi, ăn chút hoa màu đơn giản đối với cơ thể cũng không tệ!”

Những lời này, làm bà cụ Hoắc tức đến thiếu chút nữa mắt trợn trắng.

“Bà cụ Diệp, lời không thể nói như vậy? Vì một người phụ nữ mà dốc hết tài sản nhà họ Diệp, có phải là quá không sáng suốt rồi không? Con nhỏ Hạ Lan cũng thật là, tôi cũng chỉ là tìm con bé nói mấy lời thân mật, nếu như nó không thích nghe, nói với tôi là được, lại làm ồn ào hai nhà thành cái dạng này sao? Làm con dâu của gia tộc lớn, con bé xử lý mọi chuyện thế nào sao? Quả thật quá kỳ cục rồi!”

Đến lúc này, bà cụ Hoắc vẫn đổ hết trách nhiệm lên người Thẩm Hạ Lan, ra vẻ tất cả đều là Thẩm Hạ Lan làm loạn ra, là Thẩm Hạ Lan không đúng, là Thẩm Hạ Lan quá đáng.

Giọng của bà cụ Diệp lạnh xuống.

“Bà cụ Hoắc, bà muốn ý kiến gì Hạ Lan là chuyện của bà, nhưng mà tôi nhớ Hạ Lan và nhà họ Hoắc mấy người hẳn là không có quan hệ gì? Bà đã chướng mắt Hạ Lan, thì cũng đừng đi quấy rầy con bé nữa. Thẩm Hạ Lan là con dâu nhà họ Diệp chúng tôi, là đương gia chủ mẫu tương lai của nhà họ Diệp chúng tôi, bà ngay trước mặt tôi nói con dâu tôi như vậy là có ý gì? Bà cụ Hoắc đây là muốn tuyên chiến với nhà họ Diệp chúng tôi sao? Nhà họ Diệp chúng tôi không gây chuyện, nhưng cũng không phải là người sợ phiền phức, mặc dù nhà họ Hoắc mấy người có người nhà ngập tràn vinh dự, nhà họ Diệp chúng tôi cũng không sợ! Cùng lắm thì chúng tôi đi đến Đế Đô nói rõ ràng, phân rõ trắng đen!”

Lời này vừa ra, bà cụ Hoắc trực tiếp có chút không chống được rồi.

“Thẩm Hạ Lan là cháu gái của tôi, tôi còn không nói được chắc?”

“Bà còn nhớ con bé là cháu gái của bà sao? Mấy chuyện mà bà làm này, là chuyện mà bà nội nên làm sao? Uổng cho Hạ Lan lúc trước vì cứu bà mà theo thím Trương lấy thuốc giải độc, thậm chí vì thế mà mất đi đứa bé với Ân Tuấn, cơ thể thiếu chút nữa không phục hồi được. Con bé làm cho bà nhiều như vậy, bà không cảm động thì tôi, lại còn khắp nơi gây sự với nó. Tôi chưa thấy bà nội ruột nào như thế trên đời! Bà vì một người khác họ mà đuổi Hạ Lan ra khỏi nhà họ Hoắc, thậm chí một cái danh phận cũng không cho, bây giờ đừng có đứng trước mặt tôi nhắc đến cái danh bà nội Hạ Lan! Bà không cảm thấy ghê tởm, tôi cũng cảm thấy dối trá!”

Bà cụ Diệp rất ít khi trở mặt với người khác như vậy, chỉ là thật này thật sự tức giận lên rồi.

Nhớ đến Thẩm Hạ Lan bị nhà họ Hoắc bắt nạt thành như vậy, nhớ đến cốt nhục tình thân cũng không ra tay gì với nhà họ Hoắc, không ngờ cái bà cụ này lại càng được nước bước tới.

Bà cụ Diệp tức giận trực tiếp cúp điện thoại.

Bà cụ Hoắc lớn tuổi như vậy rồi, nhiều năm thuận buồm xuôi gió, bị người ta tâng bốc, tôn kính hôm nay bị bà cụ Diệp không chút nể mặt châm chọc giáo huấn như vậy, tức giận mắc ngang cổ, đến mức mắt trợn trắng.

“Bà nội, bà nội làm sao vậy? Có ai không?”

Dư Khinh Hồng đứng bên cạnh bà cụ Hoắc, đương nhiên nghe được lời nói của bà cụ Diệp.

Cô ta hận!

Hận bà cụ Diệp thích Thẩm Hạ Lan như vậy!

Hận nhà họ Diệp vì một Thẩm Hạ Lan mà có thể liều lĩnh đối đầu với nhà họ Hoắc.

Thẩm Hạ Lan có tài đức gì, thế mà có thể làm Diệp Ân Tuấn và bà cụ Diệp che chở như vậy.

Cô ta hận không thể lật đổ từng người nhà họ Diệp, nhưng mà bây giờ cô ta vẫn cần đến bà cụ Hoắc, đương nhiên không thể để bà cụ Hoắc xảy ra chuyện ngay trước mặt mình được.

Dư Khinh Hồng kêu lên như vậy, đương nhiên có người làm chạy đến, lại ấn huyệt nhân trung, rồi gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, còn có người trực tiếp gọi điện thoại cho Chấn Đình.

Hoắc Chấn Đình nghe tin, nhanh chóng chạy về.

Bà cụ Hoắc được cấp cứu lại, tức giận chửi ầm lên.

“Nhà họ Diệp kia là cái thứ gì, quả thật là tức chết tôi!”

Nghe thấy bà cụ Hoắc nói như vậy, Hoắc Chấn Đình lập tức biết vì sao.

“Bà cụ gọi điện cho nhà họ Diệp? Nói cái gì rồi?”

Người hầu đương nhiên không biết, anh ta đưa ánh mắt nhìn về phía Dư Khinh Hồng.

Ánh mắt của Hoắc Chấn Đình quả thật giống như lưỡi dao sắc bén, làm Dư Khinh Hồng sợ đến mức không khỏi nói ra hết mọi chuyện.

“Hồ đồ! Mẹ thật sự cho rằng ai cũng sẽ cho nhà họ Hoắc mặt mũi sao? Mẹ, rốt cuộc mẹ còn muốn làm đến khi nào?”

Hoắc Chấn Đình thật sự lạnh lòng.

Anh ta nhìn bà cụ Hoắc, đột nhiên cảm thấy rất bất lực.

Bà cụ Hoắc vốn là bị bà cụ Diệp thiếu chút nữa chọc giận đến mức hít thở không thông, lúc này lại nhìn thấy ánh mắt thất vọng cực độ của con trai, giống như tất cả tai nạn bây giờ của nhà họ Hoắc là bà đưa đến, bà lập tức cảm thấy vô cùng oan úc.

“Con cũng muốn mắng ta, nói ta đúng không? Ta cũng đã già rồi, không còn dùng được nữa, làm cái gì cũng làm con cảm thấy mệt mỏi đúng không? Được, con trực tiếp cho ta một bát thuốc độc, giết chết ta đi!”

Lời này của bà cụ vừa nói ra, sắc mặt Hoắc Chấn Đình lập tức thay đổi.

| Tải iWin