TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 506

CHƯƠNG 506: CẬU PHẢI CHỊU ĐỰNG

Thẩm Minh Triết không ngủ được, dường như Diệp Thanh cũng không ngủ được.

Cô bé nhìn Thẩm Minh Triết, dùng tay hỏi thăm tình hình của cậu như nào?

Thẩm Minh Triết cười cười, không nói gì, chỉ lắc đầu.

Hai người tựa sát vào nhau, nửa tỉnh nửa ngủ trải qua một đêm.

Chưa đầy sáu giờ sáng hôm sau, bọn trẻ đã bị chiếc roi thô lỗ đánh thức.

Lần này không có ai che chở cho Thẩm Minh Triết, cậu bé được trải nghiệm cảm giác bị roi quất lên trên người.

Đau đớn! Bỏng rát!

Làn da mềm mịn của cậu bé hằn lên vệt máu.

Thẩm Minh Triết cắn răng, hốc mắt ửng nước, nhưng cậu vẫn kiên cường không khóc.

Sớm muộn gì cậu cũng sẽ báo thù đám người này.

“Dậy nào dậy nào! Mau dậy đi! Chúng ta sắp phải ra ngoài rồi.”

Đám người canh giữ không hề coi đám trẻ là con người, lùa bọn trẻ chạy ra ngoài như đang lùa gia súc vậy.

Thẩm Minh Triết đi theo đám trẻ ra bên ngoài.

Hình như bọn chúng sợ đám trẻ chạy mất, cho nên bọn chúng dùng một sợi dây thừng trói cổ tay tất cả đám trẻ lại với nhau.

Việc này khiến Thẩm Minh Triết nhớ tới cảnh nô lệ mà cậu từng xem được trên TV.

Cậu cảm thấy hiện giờ mình không khác gì là nô lệ cả.

Đám trẻ bị đưa ra bên ngoài.

Sau khi rời khỏi tầng hầm, cuối cùng Thẩm Minh Triết cũng ngửi thấy mùi vị ở bên ngoài, thế nhưng cậu còn chưa kịp làm gì thì đã bị lùa vào trong một căn phòng lớn.

Không gian rất rộng rãi, hình như là một sân huấn luyện, nhưng bên trên không có quá nhiều thiết bị huấn luyện.

“Mau, sang phía bên kia chuyển hết đồ qua, không hết thì chúng mày không được phép ăn cơm.”

Người canh giữ chỉ vào một đống thiết bị, chỉ huy đám trẻ.

Thẩm Minh Triết tưởng rằng bọn họ được đưa tới đây để huấn luyện.

Quả nhiên là suy nghĩ của cậu quá ngây thơ rồi.

Ngay cả người lớn cũng phải tốn sức mới di chuyển được những thiết bị tập luyện kia, thế nhưng hiện giờ bọn chúng lại bắt một đám trẻ con làm chuyện đó.

Thẩm Minh Triết dừng lại một giây đã bị tên canh giữ quất cho một roi.

“Mẹ kiếp, mày ngẩn ra đó làm gì hả? Mau mau làm việc cho tao! Sáng hôm nay phải dọn dẹp xong chỗ này để buổi chiều còn huấn luyện. Đừng để tao thấy ai lười biếng, đứa nào dám lười biếng thì tao sẽ đánh chết!”

Tên canh gác hung dữ nói, Thẩm Minh Triết cảm thấy sau lưng đau chết đi được.

Tên khốn đáng ghét!

Sớm muộn gì cậu cũng khiến đám người này phải trả giá!

Diệp Thanh nắm tay Thẩm Minh Triết, như muốn an ủi cậu, như đang hỏi cậu có đau hay không.

Thẩm Minh Triết nở nụ cười nhợt nhạt, sau đó đi theo bọn họ vận chuyển thiết bị.

Từ nhỏ tới lần có khi nào cậu phải chịu tội như thế này?

Những thiết bị kia nặng vô cùng, mấy đứa bé cùng nhau dùng sức cũng chỉ có thể nhích từng chút một.

Tên canh gác lại ngứa mắt khi thấy đám trẻ làm việc chậm chạp, vung roi lên vụt bọn trẻ mấy cái.

Thẩm Minh Triết muốn xông tới đánh người, thế nhưng cậu vẫn phải nhẫn nhịn, bởi vì ở đây không chỉ có mình cậu là trẻ con.

Tới buổi trưa, làm việc nặng nhọc khiến bàn tay Thẩm Minh Triết xuất hiện bóng nước, khẽ chạm vào là đau, thân thể cậu cũng đau rát vô cùng, không rõ là đã bị vụt mấy roi.

Mồ hôi chảy lên miệng vết thương khiến cậu đau đớn vô cùng, cậu chỉ có cách cắn răng chịu đựng, nhưng vẫn không thể kìm được, lén lút rơi nước mắt.

Cậu nhớ ba, nhớ mẹ.

Sau này cậu không dám trốn khỏi nhà nữa đâu.

Cuối cùng thì Thẩm Minh Triết và đám trẻ đã vận chuyển thiết bị xong, lúc này cậu mới phát hiện ra ở đây có camera giám sát.

May mà hiện giờ mặt cậu đen sì sì, dính mấy vệt máu bẩn thỉu, nếu không bị Diệp Nam Phương phát hiện ra thì không chừng cậu đã về chầu tổ tiên từ lâu rồi.

Lần đầu tiên Thẩm Minh Triết cảm nhận rõ cái chết đang cận kề.

Cậu cố gắng cúi thấp đầu, suy nghĩ xem phải làm như thế nào mới truyền được tin tức từ đây ra ngoài.

Cũng nên để Diệp Ân Tuấn và mẹ biết được mình ở nơi này, nếu không với năng lực của cậu thì không có cách nào trốn được khỏi đây chứ đừng nói đến việc mang theo đám trẻ này.

Vì suy nghĩ nên Thẩm Minh Triết bị ngã.

Tên canh giữ thấy tay chân cậu vụng về, đi tới sút cho một cái.

“Mẹ thằng chó, mày giỏi ghê nhỉ? Mau đứng lên cho bố!”

Thẩm Minh Triết bị đá vào xương sườn, khá đau.

Cậu siết chặt nắm tay, đang nghĩ liệu có nên hành hung tên canh giữ này không thì cậu thấy Diệp Thanh chạy tới, ngăn cản trước mặt Thẩm Minh Triết, a a cái gì đó, có thể là cô bé đang cầu xin cho Thẩm Minh Triết.

Trong lòng Thẩm Minh Triết khó chịu vô cùng, vẫn phải giả vờ câm điếc, cậu cắn nát môi dưới của mình.

Tên canh gác thấy Diệp Thanh đột ngột chạy tới, bộc phát cơn giận lên người cô bé, dùng hết sức đạp Diệp Thanh.

“Con nhãi chết tiệt này, dám bảo vệ cho nó hả? Làm gì vậy? Nó là người tình của mày à? Tuổi còn nhỏ đã thèm hơi đàn ông rồi phải không? Tao thấy mày lớn hơn một chút thì có thể đưa tới hộp đêm để kiếm tiền được đó! Con nhãi chết tiệt này! Mày đúng là đồ đê tiện mà!”

Gã vừa phun ra những lời khó nghe vừa vụt Diệp Thanh.

Thẩm Minh Triết vội vàng định đẩy Diệp Thanh ra, thế nhưng cậu bé không thể giãy ra khỏi thân thể nhỏ bé của cô được, Diệp Thanh đỡ hết tất cả trừng phạt thay Thẩm Minh Triết.

Đừng đánh nữa!

Đừng đánh nữa mà!

Thẩm Minh Triết muốn hết lên.

Dường như biết Thẩm Minh Triết định làm gì, đôi mắt Diệp Thanh nhìn chằm chằm vào Thẩm Minh Triết van nài, khiến cậu phải bật khóc.

Hiếm khi cậu bé khóc, thế nhưng từ khi tới chỗ này, ngày nào cậu cũng khóc.

Thẩm Minh Triết biết khóc lóc không giải quyết được vấn đề, nhưng hiện giờ cách thức nguyên thủy nhất này là cách phát tiết duy nhất của cậu.

Thẩm Minh Triết nắm chặt tay Diệp Thanh, nắm thật chặt, trong lòng cậu hạ lời thế nhất định sẽ phải đưa Diệp Thanh ra ngoài!

Cậu phải chữa trị cho Diệp Thanh, để cô sống tốt nhất.

Cậu phải đối xử với cô thật tốt!

Đối xử tốt với cô suốt đời!

Có thể là tên canh giữ đánh mệt rồi, cũng có thể vì Diệp Thanh không phản kháng, Thẩm Minh Triết cũng đã ngoan ngoãn nên cuối cùng gã đã tha cho hai đứa trẻ.

“Trưa hôm nay hai đứa mày không được phép ăn cơm!”

Khi đối mặt với hành vi đối xử không cồng bằng này, với hành vi trừng phạt của đối phương, Thẩm Minh Triết lẫn Diệp Thanh đều không thể phản kháng.

Những đứa trẻ khác bị đưa đi.

Diệp Thanh và Thẩm Minh Triết bị nhốt vào trong phòng tối.

Phòng tối chỉ đơn giản là một căn phòng tối đen như mực, không có một cửa sổ nào cả.

Trẻ con đều sợ tối, hiển nhiên Diệp Thanh cũng như vậy.

Có lẽ vì cô bé đã bị nhốt trong đây nhiều lần rồi cho nên khi bị đẩy vào trong, thân thể Diệp Thanh run rẩy, thậm chí cô bé còn ôm chặt lấy Thẩm Minh Triết.

Thật ra Thẩm Minh Triết cũng không thể thích ứng được, nhưng hiện giờ chỉ có cậu và Diệp Thanh ở đây, cậu không thể sợ hãi được.

“Không sao đâu, mình giúp cậu.”

Thẩm Minh Triết nói nhỏ, nhưng lại bị Diệp Thanh vội vàng bịt miệng lại, thậm chí cô bé còn nhìn liếc qua phía bên ngoài, sợ có ai nghe được.

Khi thấy Diệp Thanh cẩn thận như vậy, Thẩm Minh Triết cảm thấy cô bé là người duy nhất khiến cậu thấy ấm lòng.

Hai người ôm lấy nhau, thân thể bé nhỏ sưởi ấm cho nhau.

“Cậu mấy tuổi rồi?”

Thẩm Minh Triết thấy Diệp Thanh không cao hơn mình là mấy, hỏi.

Diệp Thanh viết số 6 lên trên lòng bàn tay của cậu.

Thẩm Minh Triết cảm thấy kinh ngạc.

“Sáu tuổi? Cậu lớn hơn tớ à?”

Diệp Thanh khẽ gật đầu, nhưng lúc này nhớ ra có thể Thẩm Minh Triết không thấy được, vậy nên ấn vào lòng bàn tay của Thẩm Minh Triết một cái.

Thẩm Minh Triết kêu lên một tiếng.

Diệp Thanh vội vàng nắm lấy tay cậu bé, đặt xuống dưới mũi, ngửi ngửi.

Cô ngửi thấy mùi bọng máu.

Cô bé đã quá quen với mùi này rồi.

Khi mới tới chỗ này cô bé cũng giống như vậy.

Không biết lấy được một sợi dây kẽm từ đâu ra, Diệp Thanh chọc vỡ bọng máu ở lòng bàn tay Thẩm Minh Triết.

“Á…”

Thẩm Minh Triết đau gần chết, khi định kêu lên thì bị Diệp Thanh bịt miệng lại.

Cậu biết Diệp Thanh không muốn cho cậu kêu lên, thế nhưng đau lắm luôn!

Thẩm Minh Triết cảm thấy ở chỗ này mình đã chịu hết nỗi khổ suốt đời rồi.

Trong bóng tối, khó khăn lắm Diệp Thanh mới chọc vỡ hết bọng máu giúp Thẩm Minh Triết, sau đó cô mới xé áo ra băng bó cho Thẩm Minh Triết.

Kỹ thuật của cô không tốt, hơn nữa chỗ này tối đen như mực, không thấy được gì cả, nhưng Thẩm Minh Triết vẫn biết Diệp Thanh đang khóc.

Những giọt nước mắt nóng hổi của cô bé rơi xuống lòng bàn tay của cậu.

Thẩm Minh Triết không biết Diệp Thanh đã phải trải qua những chuyện gì, nhưng bé gái lớn hơn cậu hai tuổi này kiên cường hơn cậu nhiều.

Thẩm Minh Triết cầm tay cô bé, nói: “Hãy tin mình, mình nhất định sẽ đưa cậu ra khỏi chỗ này!”

Diệp Thanh gật đầu.

Cả hai đều rất đói bụng, thế nhưng bọn họ chắc chắc không có gì ăn rồi.

Khó khăn lắm mới chịu được tới đêm, Thẩm Minh Triết và Diệp Thanh được thả ra, được đưa về trong lồng sắt dưới tầng hầm.

Tên canh giữ cũng không thèm quan tâm tới hai đứa, ném mấy cái bánh bao ra, sau đó rời khỏi.

Những đứa trẻ khác cũng đưa một ít đồ ăn giữ lại từ buổi trưa cho Thẩm Minh Triết và Diệp Thanh.

Thẩm Minh Triết cảm động, liên tục nói cảm ơn.

Ba ngày cứ như vậy trôi qua, Thẩm Minh Triết lao động với đám trẻ con trong suốt thời gian này, cuối cùng thì cũng thấy sân huấn luyện, biết được hạng mục huấn luyện mỗi ngày của bọn trẻ.

Đầu tiên chín là nín thở trong nước.

Đám người đó không hề quan tâm những đứa trẻ này có thể nín thở được dưới nước hay không, chúng ấn đầu đám trẻ xuống, để đám trẻ giãy dụa dưới nước, đối mặt với nỗi sợ cái chết.

Chỉ riêng hạng mục huấn luyện này đã khiến hai đứa trẻ chết đuối.

Tố chất thân thể của Thẩm Minh Triết khá tốt cũng thiếu chút nữa là chết đuối.

Lúc ban đầu là ba mươi giây, sau đó đến sáu mươi giây, rồi một phút rưỡi, đến hai phút.

Lần nào Thẩm Minh Triết cũng cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi, một giây sau cậu sẽ chết thì cậu lại nhìn thấy Diệp Thanh kiên cường giãy dụa.

Không!

Cậu phải vượt qua!

Cậu đã hứa sẽ đưa Diệp Thanh và đám trẻ rời khỏi chỗ này rồi!

Thẩm Minh Triết nghiến chặt răng, chịu đựng những nổi khổ chưa từng trải qua trong đời, giãy dụa bên ranh giới sống chết.

Cuối cùng vào ngày thứ tư, Thẩm Minh Triết đã phát hiện ra cơ hội để trốn thoát.

Cậu khá hưng phấn, nhưng ngoài mặt không hề lộ ra điều gì.

Cậu tuyệt đối không từ bỏ hi vọng đó đâu.

Buổi tối, Thẩm Minh Triết nói nhỏ với đám trẻ: “Các cậu có thể tìm một thứ giúp tớ hay không, thứ nào có thể truyền tin được ấy?”

“Truyền tin là cái gì?”

Diệp Thanh thắc mắc hỏi Thẩm Minh Triết.

Thẩm Minh Triết không biết phải giải thích như thế nào, đành phải vẽ ra cho mọi người xem.

Có đứa bé đã từng nhìn thấy thứ này, vội vàng viết: “Tớ biết thứ này ở đâu rồi, ở trong phòng tối có đó.”

“Phòng tối?”

Hai mắt Thẩm Minh Triết sáng bừng lên.

Quá tốt rồi!

Nếu như có thể lấy được thứ này, cậu bé có thể thông báo cho ba mẹ biết cậu đang ở đâu.

| Tải iWin