TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 765

CHƯƠNG 765: ĐÓ KHÔNG PHẢI TÌNH YÊU

Nghe Lưu Mai nói như vậy, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn bốn mắt nhìn nhau.

Nếu Trương Mẫn thật sự tâm cơ như lời Lưu Mai nói, thì lúc ấy cô ta sẽ không dẫn Lưu Mai đi. Cô ta dẫn Lưu Mai rời đi, đã nói lên việc trong lòng cô ta vẫn có Tống Dật Hiên, thậm chí có khả năng cô ta đã biết chuyện gì và đang âm thầm bảo vệ Lưu Mai, cũng coi như bảo vệ mẹ cho Tống Dật Hiên Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Đầu tiên mặc kệ chuyện cô ta là người như thế nào đi, trước mắt vẫn chờ xem tình hình của cô ta rồi nói sau.”

“Chỉ có thể như vậy.”

Lưu Mai gật đầu.

Diệp Ân Tuấn nhìn tất cả nói: “Anh đi tìm người cùng Hàn Hàm trước, bên này anh sẽ sắp xếp người đến, nếu có yêu cầu gì thì nhất định phải nói với anh.”

Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ lo lắng của Diệp Ân Tuấn, không khỏi cười nói: “Em biết rồi, anh đừng lo lắng cho em, em không sao, quan trọng là xem Tống Dật Hiên như thế nào kìa.”

“Ừm, chú ý an toàn, anh đi trước.”

Diệp Ân Tuấn nói xong thì chào Lưu Mai rồi đi theo Hàn Hàm.

Lưu Mai nhìn theo bóng dáng Hàn Hàm, thở dài nói: “Đứa trẻ có ba mẹ ly hôn là đáng thương nhất. Giống như Hàn Hàm thì càng đáng thương, không ba không mẹ, không biết cuộc sống sau này sẽ như thế nào đây.”

“Con bé chỉ nói ba mình đã qua đời, chứ không nói mẹ con bé đã chết rồi đúng không?”

Thẩm Hạ Lan nói làm Lưu Mai dừng lại một chút.

“Chưa nói sao?”

“Không có, hình như từ đầu đến cuối con bé đều không nói về mẹ của mình.”

Lưu Mai nhíu mày, sau đó nói: “Có biết về mẹ con bé hay không cũng không có tác dụng gì. Nhưng đứa nhỏ này làm dì nhớ về mình khi còn nhỏ.”

“Dì khi còn nhỏ?”

“Đúng vậy, khi đó ba mẹ dì cũng ly hôn. Ba dì kiên quyết muốn giữ chị dì lại mà không cần dì. Dì cũng không biết sao mình không được ba chọn, giống như từ bắt đầu từ khi sinh ra, ba đã không thích dì, với mẹ thì vẫn luôn vâng vâng dạ dạ. Mỗi lần ba phát giận, mẹ đều ôm dì, bảo vệ dì ở trong lòng. So sánh mà nói, chị gái rất được ba yêu thích. Tuy rằng mẹ cũng thích chị gái, có lẽ là bởi vì ba đối xử với dì không tốt, nên mẹ tương đối thiên vị dì. Dì vẫn luôn cảm thấy mình và chị gái không được hạnh phúc. Lúc ba mẹ ly hôn, dì đã tám tuổi, chị gái mười hai tuổi, khi đó chị ấy đã rời nhà ra ngoài học. Lúc dì đi không gặp được chị ấy, sau đó lúc muốn gặp chị thì ba lại không cho phép, cứ như vậy thoáng cái đã mấy chục năm trôi qua.”

Lưu Mai nói về chuyện cũ chua xót, Thẩm Hạ Lan lẳng lặng nghe.

Cô không ngờ mẹ mình lại có tuổi thơ và bối cảnh sinh hoạt như vậy.

“Vậy lúc ông ngoại qua đời cũng không gọi dì về sao?”

Lưu Mai lắc đầu.

“Không, thậm chí dì cũng không biết ba mất từ lúc nào, nhờ chị gái thông báo dì mới biết, nhưng chú bác không cho dì và mẹ bước vào nhà họ Tiêu, mẹ không nói gì, đến lúc lâm chung cũng không nói vì sao ba lại ghét dì như thế. Bà ấy chỉ nói với dì, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy cuộc sống của chị, cũng đừng đi tìm ba, trừ khi không sống nổi nữa mới có thể đi tìm chị.”

Lưu Mai cười khổ nhìn Thẩm Hạ Lan nói: “Có phải cháu cảm thấy dì rất bất hạnh không?”

“Tại sao lại như vậy? Sao bà ngoại lại yêu cầu như vậy?”

“Không biết, dì cũng không kịp biết. Lúc mẹ qua đời, Tống Hải Đình đã ở bên cạnh an ủi dì, giúp đỡ dì. Sau khi ly hôn, mẹ dì không mang theo một đồng một cắc của nhà họ Tiêu, nhiều năm như vậy, vì nuôi nấng dì, bà đã làm việc vặt ở khắp nơi, cuối cùng làm giúp việc ở nhà họ Tống mới đủ để cho dì đi học. Có ai biết đã từng là bà Tiêu mà lại đi làm giúp việc cho người khác chứ? Nhưng mẹ dì không cho dì nói mình là con gái nhà họ Tiêu, càng không được nói cho người khác mình có quan hệ với nhà họ Tiêu. “

“Mẹ đã thức khuya dậy sớm nhiều năm, cuối cùng mệt mỏi đến nỗi bị bệnh. Dì không có tiền chữa bệnh cho mẹ, Tống Hải Đình đã cho dì tiền chữa bệnh cho mẹ, hơn nữa còn giúp dì xử lý nhiều chuyện. Sau khi mẹ qua đời, ông ấy càng không màng đến sự phản đối của gia tộc mà cưới dì. Dì cho rằng cuộc sống hạnh phúc của mình sẽ bắt đầu như vậy, cho rằng cuối cùng ông trời cũng bắt đầu thương hại mình, mà không ngờ sau khi sinh Dật Hiên dì phát hiện Tống Hải Đình hơi kì lạ, giống như đang ngoại tình.”

Lưu Mai cười khổ như cũ.

Bây giờ nói ra, tuy rằng vẫn đau lòng, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều.

Thẩm Hạ Lan biết, một khi coi một người như tất cả của mình, thì khi phát hiện đối phương phản bội mình, cú sốc này có tính chất huỷ diệt, tựa như 5 năm trước cô ngộ nhận Diệp Ân Tuấn đã phản bội mình.

Cô nắm tay Lưu Mai, đau lòng nói: “Dì, mọi chuyện đã qua rồi.”

“Đúng vậy, đã qua rồi, nhưng nó thật sự qua rồi sao? Bởi vì chuyện này, bởi vì tình cảm của mình mà dì đã lỡ mất nửa đời người, không được nhìn con trai trưởng thành, thậm chí dì còn không đi họp phụ huynh cho Dật Hiên. Dì vẫn luôn đắm chìm trong nỗi đau của mình, để nỗi đau bao phủ lấy mình, mỗi ngày đều tự hỏi vì sao ông trời lại đối xử với dì như vậy? Nhưng dì vẫn luôn không có đáp án. Bây giờ nghĩ lại chính dì đã sai quá nhiều. Cuộc sống không thể bắt đầu lại từ đầu, dì rất áy náy với con trai mình. Hạ Lan, cháu biết không? Một người phụ nữ khi làm mẹ mới có thể hiểu được tình cảm của ba mẹ với mình. Dì nợ Dật Hiên, cả đời này không thể trả hết.”

“Dì đừng nói như vậy, từ trước đến nay Tống Dật Hiên đều không trách dì.”

Nhìn Thẩm Hạ Lan, Lưu Mai cười khổ nói: “Dì biết, thằng bé là một đứa trẻ tốt, rất nhiều lần lúc dì tỉnh dậy, dì đều nhìn thấy thằng bé ở bên cạnh hầu hạ dì. Rõ ràng thằng bé mới là người cần được quan tâm. Dì không cho thằng bé một gia đình đầy đủ, càng không cho thằng bé tình thương của mẹ, nhiều năm như vậy, thằng bé vẫn luôn lớn lên trong sự cô đơn. Nói thật, dì thật sự mong thằng bé có thể tìm được một người phụ nữ ở bên cả đời, ít ra tình yêu của thằng bé phải tốt đẹp, có thể chữa khỏi vết thương lòng vì gia đình của thằng bé, nhưng bây giờ Trương Mẫn lại cho Dật Hiên một đòn nghiêm trọng. Dì có thể nhìn ra Dật Hiên có tình cảm với cô ta, tuy rằng không phải là khắc cốt ghi tâm, nhưng sau chuyện này, nếu Trương Mẫn bị tàn phế, chắc chắn thằng bé sẽ không từ bỏ Trương Mẫn. Hạ Lan, dì là một người mẹ, dì không thể trơ mắt nhìn con trai mình bị huỷ hoại cả đời như vậy.”

Lưu Mai nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan.

Trái tim Thẩm Hạ Lan nảy lên một chút, dường như đã đoán ra điều gì.

“Dì đừng nhúng tay vào chuyện này, đây là tình yêu của Tống Dật Hiên, đây là con đường của anh ấy, dì không thể…”

“Dì có thể! Bởi vì dì là một người mẹ! Hạ Lan, cháu nghĩ lại xem, nếu con của cháu nguyện ý cưới một người tàn phế thì sao?

Một ngày ba bữa đều cần có người chăm sóc, như vậy còn tốt, có thể thuê người về chăm sóc, nhưng mà việc nối dõi tông đường thì sao? Chẳng lẽ cả đời này Dật Hiên không cần có con sao? Thân thể thằng bé kiện toàn, cũng coi như có gia thế, muốn phụ nữ như thế nào mà không có? Vì sao cứ phải lấy một người phụ nữ như vậy?”

Vấn đề của Lưu Mai làm Thẩm Hạ Lan không biết trả lời như thế nào.

Lúc này nói về tình yêu với Lưu Mai, hiển nhiên là không có tác dụng gì. Lưu Mai sẽ dùng hết sức tính toán tất cả vì Tống Dật Hiên.

“Dì, chuyện này cháu không biết nên nói như thế nào, nhưng cháu cảm thấy dì nên nghe ý kiến của Tống Dật Hiên đi.”

“Ý của thằng bé? Tuy rằng dì không nuôi nấng đứa nhỏ này, nhưng dì hiểu con trai của mình. Cho dù thằng bé không có tình cảm với Trương Mẫn, nhưng chỉ cần cho thằng bé biết Trương Mẫn vì thằng bé mới biến thành như vậy, thằng bé sẽ chăm sóc Trương Mẫn cả đời. Thậm chí còn cưới cô ta làm vợ. Nhưng mà Hạ Lan, đó thật sự là tình yêu sao? Dật Hiên đã nói với dì, đời này người thằng bé yêu nhất là cháu. Tuy rằng trước kia không biết cháu là con gái của chị Tiêu Ái, nhưng nếu Dật Hiên quyết định người đó là cả đời, điểm này thằng bé rất giống dì. Nhưng thằng bé lại từ bỏ cháu, dì không cho rằng là bởi vì cháu đã kết hôn, nhất định còn có nguyên nhân khác đúng không?”

Câu hỏi của Lưu Mai làm Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.

Cô không khỏi nghĩ đến Tống Dật Hiên ở bên Trương Mẫn là bởi vì Trương Mẫn đã mất đi quyền lợi của một người phụ nữ vì cứu anh ta.

Chẳng lẽ thật sự giống như lời Lưu Mai nói, Tống Dật Hiên chỉ đang cảm kích Trương Mẫn thôi sao?

“Dì, không phải, Tống Dật Hiên có cảm giác với Trương Mẫn, cháu nhìn ra được.”

Thẩm Hạ Lan vội vàng nói.

Lưu Mai gật đầu.

“Ừ, chắc chắn là có chút cảm giác, nếu không có chút cảm giác nào, thì không có khả năng thằng bé dứt khoát nói sẽ ở bên cả đời. Nhưng mà cháu cũng biết, một người đàn ông và một người phụ nữ có hảo cảm với nhau thì không phải tình yêu. Dì thừa nhận có cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng Dật Hiên và Trương Mẫn tuyệt đối không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên. Sở dĩ thằng bé đồng ý ở bên Trương Mẫn là vì một điều gì đó, dì tưởng cháu biết là vì sao. Hạ Lan, nếu Trương Mẫn là một người thành thật tốt bụng, thì dì đã có thể chấp nhận làm con dâu, ít ra cô ta thật sự tốt với Dật Hiên, nhưng mà bây giờ cháu nói xem Trương Mẫn là một người thành thật tốt bụng sao?”

Thẩm Hạ Lan không thể trả lời câu hỏi này.

Con người Trương Mẫn có quá nhiều điểm đáng ngờ, cứ cho rằng ý định ban đầu của cô ta là tốt, cứ cho rằng cô ta làm rất nhiều chuyện đều vì Tống Dật Hiên, nhưng Thẩm Hạ Lan không thể phủ nhận Trương Mẫn không phải một người phụ nữ đơn giản.

Lưu Mai nhìn biểu cảm của Thẩm Hạ Lan, lập tức cười khổ nói: “Xem đi, cháu cũng cảm thấy cô ta không đơn giản đúng không? Ai biết sau lưng cô ta còn có điều gì? Hiện giờ cô ta bị đánh thành như vậy, nửa đời sau như thế nào thì không nói được, không biết cô ta sẽ mang đến tai nạn gì cho Dật Hiên. Hạ Lan, bây giờ cháu và Dật Hiên không đơn giản là bạn bè, hai đứa là anh em, có được một phần tư huyết thống quan hệ ruột thịt. Chẳng lẽ cháu có thể trơ mắt nhìn Tống Dật Hiên bị chôn vùi trong tay Trương Mẫn cả đời sao?”

Thẩm Hạ Lan không còn lời gì để nói.

Cho dù không biết quan hệ ruột thịt giữa mình và Tống Dật Hiên, cô cũng sẽ không trơ mắt nhìn Tống Dật Hiên lâm vào hố lửa.

Nhưng cô lại càng tin tưởng vào năng lực giải quyết những chuyện này của Tống Dật Hiên.

“Dì, xin dì hãy tin tưởng vào Tống Dật Hiên, tuy rằng thoạt nhìn bên ngoài anh ấy phóng đãng không kiềm chế được, nhưng anh ấy biết mình muốn gì hơn bất cứ ai. Cháu vẫn cảm thấy dì không cần nhúng tay vào chuyện này thì hơn.”

“Vậy nên ý cháu là không muốn giúp dì phải không? Cho dù dì cầu xin cháu, cháu cũng sẽ không giúp dì đúng không?”

Ánh mắt khẩn thiết và lời nói của Lưu Mai làm Thẩm Hạ Lan lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Cô nên làm gì bây giờ?

| Tải iWin