TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 1026: Đôi tình nhân già đang yêu đương thắm thiết


Mặc dù mấy năm nay bà ấy có càm ràm thì cũng càm ràm với con thôi.

Trước đây bà không thích con cũng do con.

Bây giờ, con đang t3ưởng tượng sau này Bắc Bắc dẫn một cô gái bất trị về nhà, con cũng sẽ phản đối như thế.

Ở chung lâu ngày mới biết tinh nhau, ba mẹ chồn5g chăm sóc bọn trẻ giúp con, con rất biết ơn họ.” Hà Hầm gật đầu: “Vậy thì tốt, ba chồng con không khỏe, nhưng mẹ chồng con vẫn rất ổn.”
Lâm Thiển chủ động đề nghị: “Mẹ, con muốn đi thăm chị Lâm Tiêu.” Hà Hâm trầm lặng, không phản đối, nhưng cũng không tán thành: “Chuyện này cứ8 nghe ba con sắp xếp đi.” Lâm Thiển nhận ra ý trong lời nói của mẹ cô, có lẽ ba cô đã liên lạc với bác trai Cả và bác gái Cả của cô.

Vớ5i tính tình của bác gái, ba cô có lẽ không tránh khỏi việc bị bà ta nhục mạ.

“Mẹ, giờ mẹ mở miệng ra là ba con ba con, xem ra ba con có vị trí không nhỏ trong lòng mẹ nhỉ?” Bỗng nhiên bị con gái trêu chọc, Hà Hầm cảm thấy ngượng ngùng, nhưng đây là sự thật.

Lâm Húc sắp xếp mọi việc rất chu toàn, vừa chăm sóc bà lại vừa chăm sóc cả gia đình bà, hơn nữa ống không chỉ nói ngoài miệng mà còn làm những hành động thực tế.

Khi hai mẹ con đang trò chuyện, Lâm Húc chợt gõ cửa từ bên ngoài: “Hai người phụ nữ xinh đẹp, tôi có thể vào được không?” Lâm Thiển không nhịn nổi cười: “Nếu con nói không thì ba đứng bên ngoài đời thật sao?” Lâm Húc mở cửa bước vào: “Nghịch ngợm! Ngay cả ba mà còn cũng dám trêu chọc, nghịch quá.” Lâm Húc nhận giấy chứng nhận kết hôn trong tay Lâm Thiển, cười nói: “À, ba tới thông báo cho con một tin tốt lành.

Vừa rồi ở lẩu dưới, ba đã nói với ba mẹ chồng con, mời mọi người ngày mai đến biệt thự nhà họ Lâm ăn một bữa cơm, cũng chỉ đi một con phố thôi.” “Ăn một bữa cơm?” “Ba với mẹ con không muốn tổ chức lớn, cả nhà cùng ăn bữa cơm là được rồi.

Vốn dĩ muốn đặt nhà hàng, nhưng ngẫm lại hiện giờ con không tiện ra ngoài, thôi thì ở nhà vẫn hơn, tự do thoải mái.” “Vậy có cần chuẩn bị gì không? Ví dụ như có cần đổi nhà không? Nếu không đổi nhà thì có cần sửa sang lại phòng ốc không? Đồ dùng trong nhà có cần thay mới không?” Lâm Thiển dè dặt hỏi Lâm Húc.

Phải biết rằng, người cũ luôn là cái gai trong lòng người hiện tại.

Năm đó, biệt thự họ Lâm đều do một tay Dung Tử Khâm trang trí, bà ta còn từng ở đó mấy năm.

Lâm Húc chưa kịp nói thì Hà Hâm đã cướp lời trước: “Đám thanh niên các con mới so đo nhiều, ba mẹ không để ý nhiều vậy đâu.

Đồ đạc trong nhà đến lúc nên đổi thì đổi, cái nào dùng được thì dùng.

Nếu cứ nhớ mãi về quá khứ không vui thì làm sao tiến lên phía trước được?” Hai cha con nhìn nhau cười.

Lời này mà thốt ra từ miệng một người vật lộn với chứng trầm cảm nhiều năm đúng là chuyện hiếm thấy.

“Hai ba con đừng cười, mẹ nghe mấy câu súp gà cho tâm hồn này hơn hai mươi năm, thuộc làu làu rồi.

Thật đấy, không cần đổi nhà cho phiền phức, nhà ở khu vực này rất tốt.

Hơn nữa còn ở gần Thiển Thiển, mẹ cũng thích phong cách bài trí của nó, không có vấn đề gì cả.” Lâm Húc nói với bà: “Bà nói không có vấn đề thì không có vấn đề.

Mọi thứ đều làm theo ý thích của bà, chuyện trong nhà do bà làm chủ hết.” Lâm Thiển đứng bên cạnh phát hờn với sự mặn nồng của hai ông bà.

Quả là vắt chanh bỏ vỏ! Ba mẹ cô lớn tuổi rồi mà còn thể hiện tình cảm thắm thiết thế này, thật sự có ổn không? Quan trọng là ánh mắt hai người nhìn nhau ngập tràn tình yêu, giống như đôi tình nhân đang yêu đương thắm thiết.

Độ ngọt này vượt xa cả cô và Cổ Thành Kiều.

Nhưng không hiểu sao Lâm Thiển lại đỏ vành mắt.

Đến nằm mơ cô cũng không dám mơ đến cảnh tượng này.

Cô nhìn ba mình, ông đã cạo râu sạch sẽ, da dẻ trên mặt không còn chỗ khô nứt, cổ áo sơ mi sạch trắng tinh tươm.

Lâm Thiển lại nhìn sang mẹ mình, sắc mặt bà hồng hào, khí sắc rất tốt.

Ánh mắt mẹ cô nhìn ba cô ẩn chứa một thoáng thẹn thùng.

Cô nghĩ, đây mới là dáng vẻ nên có của tình yêu.

Bởi vì có tình yêu nên hai người không hề có quan hệ với nhau mới có thể kết hợp thành một gia đình, chấp nhận khuyết điểm của nhau, tôn trọng và giúp đỡ lẫn nhau, mãi mãi không xa rời.

Công tác điều tra vụ hỏa hoạn bị đình trệ, bởi vì nhân viên duy nhất biết chân tướng sự việc đang nằm trong phòng theo dõi.

Có thể nói, quỹ từ thiện của Dương Liễu Nhi đã bị sụp đổ hoàn toàn.

Lâm Tiêu rơi vào hôn mê sâu, đến nay vẫn chưa tỉnh, bị băng bó như xác ướp, nằm bất động tại chỗ, chỉ có thiết bị kiểm tra hiển thị nhịp tim và hô hấp yếu ớt của cô ta.

Bệnh viện đã thông báo tình trạng của cô ta nguy kịch ba lần.

Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc lâm vào tuyệt vọng.

Giờ là đầu năm mới nhưng vợ chồng Lâm thị phải túc trực tại cửa phòng hồi sức cấp cứu mỗi ngày, sợ con gái đột ngột phát sinh chuyện gì đó.

Trong phòng hồi sức cấp cứu không có chút tin tức nào.

Sau ba lần nhận được thông báo tình trạng nguy kịch, Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc đã chuẩn bị tâm lý, chỉ là quá khó để chấp nhận điều đó.

Ngoài đau lòng ra, Chu Mạn Ngọc cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Bà ta là người tích cực truy cứu trách nhiệm và đòi bồi thường trong chuyện này nhất.

Chu Mạn Ngọc sơ ngộ nhỡ Lâm Tiểu có bề gì, chết chẳng đáng tiền.

Lâm Tiêu vẫn sót lại chút hơi tàn, đó mới gọi là cái động không đáy.

Cửa phòng hồi sức cấp cứu được mở, các bác sĩ từ bên trong bước ra.

Chu Mạn Ngọc nhanh nhẹn kéo một bác sĩ lại, quỳ phịch xuống đất: “Bác sĩ, bác sĩ, Lâm Tiêu đã không có tin tức hai ngày nay rồi.

Tôi quả thật...

quả thật...

Tôi chỉ có một đứa con gái thôi, xin bác sĩ thương cho tấm lòng người làm cha làm mẹ, cho tôi biết tình hình của nó đi!” Bác sĩ vội vàng đỡ bà ta dậy, bất đắc dĩ nói: “Không có tin tức chính là tin tốt nhất.

Tình trạng của Lâm Tiểu hiện giờ đã ổn định hơn mấy ngày trước.

Mọi người có thể về nhà nghỉ ngơi một lát, không cần phải túc trực ở đây đâu.” Ngoài cửa phòng hồi sức cấp cứu không chỉ có Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc, mà còn có rất nhiều người thân của những người bị thương nặng và bị bỏng giống Lâm Tiêu.

Hành động này của Chu Mạn Ngọc khiến bọn họ nhao nhao bắt chước.

Trong chốc lát, cửa phòng hồi sức cấp cứu bị lấp kín đến độ nước chảy không lọt.

Cả hành lang chật ních người, những thân nhân này mất kiểm soát, vây kín các y bác sĩ, hỏi thăm dồn dập.

Cuối cùng, các bác sĩ chỉ có thể nhờ tới sự giúp đỡ của bảo vệ mới kịp thời giải tán đám người thân của người bị nạn.

Chu Mạn Ngọc càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ, kế hoạch trong đầu bà ta lại càng rõ ràng hơn.

Thế là bà ta lôi kéo Lâm Bồi: “Tuy tình trạng hiện giờ của Tiêu Tiêu đã ổn định, nhưng vẫn còn đang trong giai đoạn nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra bất trắc.

Chúng ta phải nhân dịp này tìm Lâm Thiển nói cho ra lẽ.

Đồ vô ơn đó, tôi mà không mở miệng, nó còn tưởng tôi là mèo bệnh đấy!” Xưa nay, Lâm Bồi luôn là người không có chính kiến.

Trước đây như vậy, bây giờ cũng vậy, mỗi khi Chu Mạn Ngọc muốn làm gì mà không muốn đích thân ra mặt, chỉ cần xúi giục Lâm Bồi, ông ta sẽ răm rắp đi làm.

“Nhưng Lâm Thiển đang ở Thành Để, có nhà họ Cố che chở.

Bây giờ, tôi và ông tới đó làm ầm chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi.

Thế này đi, chúng ta tìm vài phóng viên đi cùng.

Kiểu gia đình giàu có quyền quý như nhà họ Cổ sợ nhất là bị vạch trần chuyện xấu.” Lâm Bồi hơi băn khoăn: “Chỉ hai chúng ta thôi sao?” Chu Mạn Ngọc nháy mắt: “Ông nhìn chỗ này đi, chẳng phải có nhiều người lắm sao? Mọi người trong bệnh viện đoàn kết lại, ngay cả bác sĩ cũng không đi được.

Chúng ta cùng đến Thành Để, kéo thêm cả phóng viên nữa mà còn sợ nhà họ Cổ sao?...

Ông nhìn con gái chúng ta bây giờ đáng thương thế kia, chúng ta không đòi lại công bằng cho nó thì ai có thể giúp nó đây?” Lâm Bồi lau nước mắt, gật đầu đồng ý.

| Tải iWin