Lục Hạo Thành qua một hồi lâu, mới thu lại ánh mắt, nho nhã đi qua xe.
Ngồi lên xe, anh ngồi tựa vào chiếc ghế, đôi mắt kiềm chế sự đau khổ, cắn chặt quai hàm, lúc này lộ ra đây tâm trạng của anh.
Hai tay anh vô lực buông xuống hai bên hông, vết thương trên trán ngày một đau thêm.
Giờ phút này đây trong lòng anh đau đớn vô cùng.
Mộc Tử Hành lái xe, nhìn thấy đôi mắt của Lục Hào Thành qua kính chiếu hậu
Anh nghi ngờ, biểu cảm đau khổ của Lục Hạo Thành, đã rất lâu rồi anh chưa được nhìn thấy vẻ mặt này.
Vẻ lạnh lùng không cho người khác biết được con người thật của Lục Hạo Thành, cả người luôn toát ra khí chất cao quý nho nhã.
Người ta đồn rằng anh là một con người lạnh lùng, tàn độc, mạnh mẽ vang dội.
Nếu không phải là giao tình nhiều năm, anh sẽ không dám ngồi cùng một xe, cái cảm giác đè nén này, không có mấy người có thể chịu được.
Lúc này đây Tử Hành không dám mở miệng nói 1 câu, cứ thế yên lặng mà lái xe.
Qua một hồi lâu, Lục Hạo Thành ổn định lại, mới mở miệng nói:” Tử Hành, cô ấy tên là Lam Lam.”
Mộc Tử Hành vừa nghe, tay lái xe run lên.
Anh không hỏi, cũng biết người anh nói Lam Lam là ai.
Anh từ trước tới giờ chưa từng nhắc tới hai chữ Lam Lam này, tại sao hôm nay đột nhiên lại nhắc tới.
Theo Mộc Tử Hành thấy, có thể là mệt nên đã nghĩ nhiều rồi, thân thể mệt mỏi, nghỉ ngơ thích đáng có thể làm cho con người ta giảm bớt mệt mỏi, tâm mệt có thể ảnh hưởng đến tâm trạng, đầu óc không còn tỉnh táo, cơ thể tinh thần không khỏe mạnh, Lục Hạo Thành bây giờ sống như vậy rồi.
Ngoài kiếm tiền, ngoài cô gái Lam Lam mà hắn muốn có ra, ngoại trừ người mẹ đã bị ép buộc rời bỏ ra, anh dường như mất đi dũng khí để mà tiếp tục sống.
Nhưng, chỉ cần người còn sống, dục vọng của con người không có chừng mực, trong cái xã hội coi trọng vật chất, tranh chấp địa vị này, cuộc sống có quá nhiều buồn phiền, nếu muốn bảo toàn được chính mình, phải hiểu được nên giữ hay nên bỏ, nên kiên trì thì phải kiên trì, nên buông bỏ thì phải buông bỏ.
Nhưng Lục Hạo Thành với Lam Lam, không buông bỏ được.
Giờ tan làm, xe cộ đông đúc, càng khiến cho lòng người thêm phiền muộn.
Lục Hạo Thành không nói gì, nhắm chặt hai mắt nằm tựa lên ghế.
Lục Hạo Thành, thủ phủ của thành phố Giang, Giám đốc tập đoàn Lục Thị, hô mưa gọi gió ở giới thương nghiệp.
Ở thành phố Giang có một lời đồn như này, đến cả diêm vương cũng không muốn gây sự với Lục Hạo Thành.
Nếu mà động vào anh, bạn chết như nào cũng không ai hay.
Đồn rằng anh ta không gần với phụ nữ, tác phong làm việc nhanh gọn, mạnh mẽ nhưng cũng lạnh lùng vô cùng.
Trong thời gian ngắn, liền trở thành lão đại giới thương nghiệp của thành phố Giang.
Mộc Tử Hành nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn thấy sắc mặt của Lục Hạo Thành ổn định hơn nhiều rồi, anh mới cười đùa nói một câu:” Hạo Thành, muốn đi uống 1 ly không ? Tìm cậu cả ngày, bây giờ còn chưa ăn cơm nữa ?
Chuyện Lam Lam, anh không hề nhắc tới, bây giờ không thích hợp nói.
Thấy trời đã mờ mờ tối, Lục Hạo Thành mới gật đầu, một ánh hoàng hồn xuyên qua thấu kính, chiếu lên thân thể của Lục Hạo Thành, khuôn mặt ấy lại càng thêm tuấn tú, khí chất khác người.
Mộc Tử Hành từ kính chiếu hậu nhìn thấy thần sắc của Lục Hạo Thành, nói thêm:”Vậy thì đi ăn đồ Tứ Xuyên đi, cái nhà hàng mà chúng ta thường đến âý.”
“Được ” Lục Hạo Thành kiên nhẫn trả lời một tiếng.
Anh liền nhắm mắt lại, nhưng không che được khí chất lạnh lùng ấy.
Anh suy nghĩ, trải qua bao năm sóng gió mới có thể có được vị trí ổn định ngày hôm nay.
Trải qua nhiều đau thương mất mát, mới có được một người bạn đích thực.
Nhiều năm trôi qua, chỉ có hình bóng ấy là không thay đổi
Lam Lam rời xa anh, mẹ cũng rời xa anh.
Lam Lam của anh, bây giờ chắc đã trưởng thành rồi, chắc chắn là một cô gái xinh đẹp đến động lòng.
Anh tính khoảng thời gian qua, đã 18 năm rồi, Lam Lam năm nay đã 24 tuổi rồi.
Anh không tìm được Lam Lam.
Đó là đêm đau khổ nhất đời anh, chỉ cần uống rượu, là anh lại nhớ đến đêm đó.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 7: Tử Hành, cô ấy tên là Lam Lam
Chương 7: Tử Hành, cô ấy tên là Lam Lam