Khương Tĩnh Hàm chỉ muốn thấy xé tan sự giả tạo của Khương Lam Hân nên căn bản không chú ý tới lời nói của mình.
Đào Mộng Di nhíu nhíu mày nhìn Khương Tĩnh Hàm, Hàm Hàm sao không giữ mồm miệng vậy chứ?
Khương Lam Hân sống mười mấy năm ở Khương gia, gương mặt này thực sự là Khương Lam Hân không sai.
Nhưng...
Ánh mắt ý cười của Lục Hạo Thành dần lạnh xuống, khóe môi hơi mím nhướng lên độ cong lạnh lẽo: “Xem ra Khương thị có tâm tư gây rối tập đoàn Lục thị tôi sao? Tôi ngược lại muốn tỉ mỉ kiểm tra xem tập đoàn Lục thị có chó của Khương gia hay không?"
Câu nói trúng tim đen này khiến vẻ mặt Đào Mộng Di kinh ngạc, vẻ mặt cao ngạo đắc ý nháy mắt trở lên trắng bệch. Bà ta vội vàng cười xòa: “Lục tổng, cậu chế cười rồi, Hàm Hàm nhất thời sốt ruột nên vội nói ra, Lục tổng không cần chấp nhặt với Hàm Hàm, xem ra chúng tôi thực sự nhận nhầm rồi, tôi có một đứa con gái đã rời nhà nhiều năm, ngoại hình rất giống với cô Khương, tôi thấy cô Khương nên nóng lòng nhớ tới con gái, cô Khương không cần để ý!”.
Đào Mộng Di nói tới câu cuối, vẻ mặt càng trở nên đau lòng.
Thực sự có mấy phần tâm niệm chân thành.
Nóng lòng nhớ con gái?
Lam Hân nhìn bộ mặt giả dối của Đào Mộng Di, nụ cười khóe miệng rất lạnh, bà ta thực sự có thiên phú diễn xuất, không đi đóng phim thực sự quá đáng tiếc.
Dùng con gái nuôi của mình để đổi lấy lợi ích của bản thân, dưới nhân gian này cũng chỉ có Đào Mộng Di mới có thể làm được.
Nụ cười Lam Hân ung dung, chỉ là ánh sáng dưới đáy mắt lạnh không chút độ ấm, giọng điệu cô không nhanh không chậm, từng cử chỉ hành động mềm mỏng mà cứng rắn: “Khương phu nhân nặng lời rồi, con người tôi gần đây rộng lượng không chấp nhặt với người khác, hy vọng lần sau hai vị không nhận nhầm nữa là được!"
"Khương tiểu thư, sẽ không có lần sau." Nụ cười Đào Mộng Di có chút gượng ép, đáy mắt lại là một mảnh mây đen.
“Lục tổng, chúng ta đi thôi!” Lam Hân nghĩ, nếu như có thể cả đời này cũng không muốn gặp lại hai bộ mặt giả dối này.
“Ừ!” Lục Hạo Thành gật gật đầu, không thèm liếc nhìn mẹ con bọn họ một cái, dẫn Lam Hân vào nhà hàng.
Dáng người cao to rắn rỏi, đứng bên cạnh Lam Hân vô hình trung hình thành ý tứ bảo vệ.
Khương Tĩnh Hàm tức xịt khói đầu, hơi thở gấp gáp, CÔ ta căm tức nhìn mẹ: "Mẹ, cô ta rõ ràng là Khương Lam Hân, sao mẹ không vạch trần? Cô ta đi cùng Lục Hạo Thành có vẻ như còn muốn đi ăn cùng nahu, người đàn ông Lục Hạo Thành này, con tốn sức dùng các loại thủ đoạn cũng không gặp được anh ta, nếu như có thể gả cho anh ta, Khương gia chúng ta chắc chắn sẽ nắm giữ giang sơn ở thành phố Giang ."
Đào Mộng Di lạnh lùng trùng cô ta, bực không có chỗ chút, tính cách bộp chộp này của cô ta ai mà chấp nhận được: “Chứng minh? Con bảo mẹ làm sao chứng minh? Lực Hạo Thành cũng lên tiếng vì cô ta rồi, nói cô ta là Lam Hân không phải Khương Lam Hân, mẹ còn có thể làm thế nào?"
"Mẹ, chẳng lẽ trên người cô ta không có vết bớt gì sao?" Khương Tĩnh Hàm không bỏ cuộc, cô ta nhất định vạch trần Khương Lam Hân.
Người phụ nữ này, sao có thể đẹp hơn cô chứ?
"Từ bé đến lớn, con cũng lười liếc mắt nhìn cô ta, sao có thể nhớ được trên người cô ta có vết bớt cơ chứ?" Khương Lam Hân từ trước đến giờ luôn là quả bom hẹn giờ trong lòng cô ta.
Cô ta sợ một ngày nào đó, chị ta chợt nhớ tới chuyện lúc nhỏ thì cô ta cứ chờ mà ngồi tù.
Đào Mộng Di có chút lo lắng Lục Hạo Thành.
Vừa nói đến người này, bà ta nhanh chóng trừng con gái: “Hàm Hàm, thương trường như chiến trường, con nói chuyện sao lại không giữ mồm giữ miệng như thế, Lục Hạo Thành hô mưa gọi gió trên thương trường, con muốn tài sản không dễ mới có được của Khương gia chúng ta đổ sông đổ bể sao?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 78: Tại sao mẹ không vạch trần chị ta.
Chương 78: Tại sao mẹ không vạch trần chị ta.