Cố phu nhân cười lạnh lùng, sự sợ hãi trong mắt Vương Quế Hoa, bà ta nắm bắt được, với lại chuyện của Thẩm gia, bà ta đã tìm hiểu rất rõ.
Nếu không, tối nay bà ta cũng sẽ không chạy đến đây đâu.
Hai anh em Thẩm gia, và còn một người em trai hiện vẫn đang học đại học, chồng bà, sức khỏe yếu ớt, cả gia đình, tất cả đều sống nhờ vào quán ăn này.
Cố phu nhân nhìn con trai cười với khuôn mặt lạnh lùng, nói: "Ức Lâm, nếu như con còn có liên quan gì đến Thẩm Giai Kỳ, thì ngày mai mẹ sẽ khiến cho quán ăn này biến mất".
Thẩm Giai Kỳ vừa nghe thấy, cơ thể như chịu một cú đánh mạnh vào người rồi lùi lại vài bước.
Nếu không có quán ăn này, kế sinh nhai của gia đình họ sẽ duy trì bằng cách nào chứ?
Học phí của em trai phải làm thế nào?
Cô ấy biết thân phận của Ức Lâm, cô nghĩ rằng nếu cô ấy cố gắng, cô ấy sẽ được nhà họ chấp nhận.
Cô ấy quá ngây thơ, gia đình hào môn, chỉ chọn môn đăng hộ đối mà thôi.
Còn cô ấy, không xứng!
Cô ấy không xứng đáng, cho dù là trong lòng Ức Lâm hay trong mắt Cố gia.
Giấc mơ của cô ấy, đến lúc thức dậy rồi!
Cô lau sạch những giọt nước mắt ở trên mặt, cắn răng, khiến tiếng kêu rên lên trong cổ họng, toàn thân cô run rẩy dữ dội.
Thấy Cố Ức Lâm đang nhìn cô, gương mặt thất vọng đau khổ, nhìn một lúc, cô mới di chuyển ánh mắt về phía Cố phu nhân và cười: “Cố phu nhân, bà yên tâm, sau này tôi sẽ không bao giờ đi tìm Cố Ức Lâm nữa đâu, còn đứa trẻ trong bụng tôi, quả thật là của Cố Ức Lâm, nếu như Cố gia mấy người không muốn nó, thì sáng mai tôi sẽ đi phá bỏ đứa bé."
Nói xong, cô nhìn chằm chằm vào Cố Ức Lâm rồi quay lưng dứt khoát bỏ đi.
Vương Quế Hoa cũng nhanh chóng theo sát con gái rồi cùng nhau rời đi.
"Giai Kỳ, Giai Kỳ......"
Khuôn mặt đau khổ của Cố Ức Lâm chỉ biết đứng dõi theo bóng hình của Thẩm Giai Kỳ, muốn đuổi theo, nhưng lại bị Cố phu nhân ngăn lại.
"Trở về, con biết đó, mẹ có năng lực này, khiến Thẩm gia mất đi tất cả." Cố phu nhân nhìn con trai, trên khuôn mặt cao nhã, đôi mắt long lanh, đang nhìn chằm chằm vào con trai mình như đang uy hiếp.
Cố Ức Lâm nhìn mẹ nhìn thấy khuôn mặt đe dọa của mẹ, anh chưa bao giờ cảm thấy sự độc ác của mẹ đến như vậy.
Anh ta nghẹn ngào: “Mẹ, đứa con trong bụng của Giai Kỳ là cháu của mẹ, sao mẹ có thể đuổi cùng giết tận được chứ? Giai Kỳ thì sao? Cô ấy là một cô gái tốt, không cần thiết là gia đình không tốt, nhưng điều đó có liên quan gì đến mẹ, miễn là bọn con yêu nhau, hạnh phúc là được, tại sao mẹ lại phải làm như vậy?”.
“Cố Ức Lâm, con cũng biết rằng gia đình nó không tốt, đối với Cố gia chúng ta, môn không đăng hộ không đối, con muốn Cố gia chúng ta bị đàm tiểu trong giới thượng lưu sao? Lấy một cô gái môn không đăng hộ không đối làm con dâu?”. Bà ta tuyệt đối sẽ không cho phép điều đó xảy ra.
Ngày nay, làm ăn rất khó khăn, cho nên con dâu bà, bắt buộc phải là người có lợi cho việc kinh doanh của gia đình bà mới được.
"Mẹ..."
"Đừng nói nữa, nếu con vì tốt cho nó, thì đừng đến tìm nó nữa, nếu không, mẹ có rất nhiều thủ đoạn để nó thân bại danh liệt".
Những lời đe dọa của Cố phu nhân khiến cho Cố Ức Lâm ngây ra.
"Mẹ, mẹ quả thật là khó hiểu? Con không thích những cô gái đó, con chỉ thích Giai Kỳ". Cố Ức Lâm lớn tiếng quát vào mặt Cố phu nhân.
"con mới là người khó hiểu, Cố gia ở Giang Thành, là nhân vật có tiếng tăm, nếu như con cố chấp đòi kết hôn với nó, thì con sẽ biết hậu quả, trong lòng con cũng rõ, nên tối nay mới đến tìm Thẩm Giai Kỳ để chia tay". Cố phu nhân đắc ý nói, cười lạnh lùng nhìn con trai, hai người con trai của bà, người nào cũng đều rất xuất sắc, cho nên con dâu cũng phải là người tài giỏi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 119: Mẹ quả thật là khó hiểu
Chương 119: Mẹ quả thật là khó hiểu