Thế nhưng… Lục Hạo Thành. lập tức lắc đầu: “Lam Lam, không thẻ, tôi cũng lâu rồi chưa đi dạo phố nên vừa vặn đưa tiểu Tuấn đi dạo phố cùng luôn.” Lam Hân nheo mắt nhìn Lục Hạo Thành.
Tên khốn này, anh ta muốn làm gì? Một người đàn ông kim cương vương lão ngũ như anh ta cứ quấy rầy một người phụ nữ đã có chồng như cô, không phải, một bà mẹ ba con như cô làm gì chứ? “Đi, tiểu Tuấn.” Lục Hạo Thành nhìn vẻ mặt không hài lòng của cô, không hài lòng cũng không thể thuận theo cô.
Đời này của Lục Hạo Thành anh, chỉ muốn lấy cô.
Cô vẫn lương thiện, đáng yêu như còn bé.
Lam Lam của anh, cuối cùng trở về rồi.
Muốn lấy được trái tim của Lam Lam thì trước tiên phải lôi kéo hai đứa con trai về phía anh.
Đây là chuyện tối qua trở về anh đã bàn bạc với Mộc Tử Hoành.
“Dạ!” Lam Tử Tuấn không muốn thì có thể làm gì chứ? Mẹ đang làm việc trong công ty của chú ấy, nếu như đắc tội chú ấy, chú ấy gây khó dễ cho mẹ thì phải làm sao? Lam Tử Tuấn cũng chỉ đành chịu đựng con sâu dính này.
Cuối cùng, Lục Hạo Thành sôi nổi nói chuyện trên trời dưới đất với tiểu Tuần trên đường.
Lục Hạo Thành rất khéo nói, Lam Tử Tuần muốn biết cái gì, Lục Hạo Thành đều rất nhẫn nại nói với cậu bé.
Lam Hân đi theo phía sau một lớn một bé bọn họ, lần đầu tiên cô thấy tiểu Tuấn nói nhiều như vậy.
Không phải tiểu Tuấn không thích nói chuyện, mà là bản thân cô không hiểu rõ con trai mình.
Bình thường cô rất bận, tiểu Tuấn rất nghe lời, bình thường cô đã xem nhẹ cảm nhận của tiểu Tuấn rồi sao? Cô cũng biết, đứa trẻ trầm tính thì càng cần phải quan tâm, khi có thời gian cô cũng nói chuyện với tiểu Tuấn, nhưng tiểu Tuấn chưa từng say sưa nói chuyện với cô như vậy.
Ngược lại tiểu Tuấn lại giống như chú chim nhỉ ríu ra ríu rít với Nhiên Nhiên và Kỳ Kỳ, thỉnh thoảng cô có thể nghe tháy tiếng cười đùa vui vẻ của các con.
Ba người nói là đi dạo phó, thực ra vẫn luôn đi dọc bờ sông, đi tới chỗ Thẩm Giai Kỳ nhảy sông, Lục Hạo Thành lại đưa tiểu Tuần qua cầu, cả quãng đường, Lam Hân không nói câu nào.
Chỉ im lặng đi sau lưng hai người, nhưng mà cảm giác này có chút kỳ lạ.
Cuối cùng đi tới con phố Cảnh Nhân phồn hoa.
Cả đường đi Lục Hạo Thành đều nhìn đồng hồ, hôm nay anh đã gác lại hết tất cả công việc chỉ vì muốn bên cạnh hai mẹ con bọn họ.
Đến phố Cảnh Nhân, Lục Hạo Thành nhìn điện thoại một cái, sắp 11 giờ rồi, đã đến giờ ăn cơm.
Lần đầu tiên anh phát hiện, thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Lúc này anh mới quay đầu nhìn Lam Hân đang ủ rũ phía sau, thấy cô vẫn luôn im lặng cúi đầu đi sau lưng bọn họ.
Đây chính là Lam Lam, tính cách của cô không thay đổi nhiều.
Lúc im lặng chính là đang lắng nghe, không quấy rầy người khác.
Lúc vui vẻ cũng có thể thu hút người xung quanh, khiến họ vui vẻ như cô.
Anh nói: “Lam Lam, chúng ta đi ăn bữa trưa nhé?” Lam Hân ngước mắt, nhìn anh oán hận, ánh mắt đó dường như nói, anh giành mắt thời gian tốt đẹp của cô và con trai.
“Tôi có thể từ chối chứ?” Cô thấp giọng nói.
Lục Hạo Thành cười nói: “Không thể!” “Vậy thì đi thôi! Có người mời tội gì tôi không ăn?” Lam Hân khẽ bĩu môi.
Lục Hạo Thành nhìn thấy, khẽ mỉm cười, thật muốn cốc vào cái trán của cô như hồi nhỏ, nói với cô, nha đầu, dừng bĩu môi, có thể treo được cả chai nước tương lên đấy.
“Vậy do tôi làm chủ đưa hai người đi ăn món ngon.” Lục Hạo Thành quay người, liếc nhìn xung quanh.
Chỗ này anh thường xuyên đến, vậy thì đến nơi mà anh thích, đồ ăn ở đó Lam Lam cũng rất thích.
Lục Hạo Thành đưa hai mẹ con đi ăn món Tây ở một nhà hàng cao cấp, hơn nữa còn trực tiếp đi vào trong phòng bao.
Không gian trong nhà hàng rất tốt, rất yên tĩnh, âm nhạc thịnh hành khẽ vang lên khiến trái tim con người lập tức dễ chịu.
Sau khi chọn món xong, Lam Hân đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 221: Tôi có thể từ chối sao
Chương 221: Tôi có thể từ chối sao