Lục Hạo Thành vẻ mặt vẫn thờ ơ lạnh lùng, hệt như anh đã xem chán cảnh này rồi vậy.
“Này, Lục…”
“Lục Hạo Thành, không muốn ở nhà ăn cơm thì cút ngay đi, làm dì Tần đau đớn thế này mày vui lắm sao?”
Mộc Tử Hoành còn chưa nói xong, đã bị giọng nói tức giận của Lục Dật Kha lần át.
“Bác Lục…”
“Không phải nói gì thêm nữa, cút khỏi đây ngay đi!” Lục Dật Kha tức giận hét lên, hai mắt đỏ ửng, nhìn chằm chằm Mộc Tử Hoành và Lục Hạo Thành.
Mộc Tử Hoành nghe đến đây liền cảm thấy không vui.
Gương mặt tuấn tú của Lục Hạo Thành hiện rõ vẻ tức tối, phẫn nộ nhưng anh lại đang cố kiềm chế cảm xúc đó lại.
Lục Tư Ấn cũng vội chạy đến chỗ Tần Ninh Trăn, đỡ bà ta dậy, bộ dạng hiện giờ của bà ta vô cùng thảm hại.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Lục Tư Ân lo lắng hỏi.
Lục Hạo Thành đứng cách đó không xa, hơi thở lạnh lẽo toát ra từ anh khiến Lục Tư Ân sợ hãi không dám ngắng đầu nhìn, từ nhỏ đến giờ sự xuất hiện của anh luôn khiến cô e dè, sợ sệt.
“Mẹ không sao!” Tần Ninh Trăn sâu trong đáy mắt lộ rõ một nụ cười xấu xa, khi ngắng đầu nhìn Lục Hạo Thành, bà ta lại tỏ vẻ quan tâm: “Hạo Thành, đừng giận bố con, tất cả đều là lỗi tại dì, là dì chưa chăm sóc tốt cho con! “
Lục Hạo Thành lạnh lùng nhìn về phía bà ta, một nụ cười khinh bỉ lộ ra trên khóe miệng anh.
Anh đang định đáp lại thì bị Lục Dật Kha chen ngang: “Bà không phải nói đỡ cho nó, bà không làm gì sai cả!”
Hung thủ gây ra sự ngang ngược, bướng bỉnh của Lục Hạo Thành không ai khác chính là sự bao che, bảo vệ Tần Ninh Trăn của Lục Dật Kha!
Mộc Tử Hoành thật sự nghe không lọt tai mấy lời này nữa, trên đời này sao lại có một người cha không bao giờ nghe lời giải thích của con trai và luôn khăng khăng mọi chuyện đều là lỗi của con trai mình chứ?
Anh ta liếc nhìn Tần Ninh Trăn bằng ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt sáng long lanh, khóe miệng nở một nụ cười bí hiểm.
Anh ta cũng vội quay đầu lại, tức giận nhìn Lục Dật Kha, nhắn mạnh từng câu từng chữ: “Bác Lục, bác đúng là một người cha “tốt” đấy?
“Chuyện xảy ra ban nãy, bác có tận mắt chứng kiến không?
Nếu không thì tại sao bác lại quyết không nghe Hạo Thành giải thích, lại còn không hỏi một lời nào mà đã vội vàng kết luận đó là lỗi của cậu ấy rồi.”
“Bảo sao Lục Hạo Thành lại đối xử với bác lạnh lùng, vô cảm hơn cả người ngoài như vậy.”
“Còn Tần Ninh Trăn, ban nãy là bà ta tự ngã, bà ta làm vậy rõ ràng là muốn vu oan cho Hạo Thành mà.”
Tần Ninh Trăn nghe vậy, chau mày, nhưng không nói lời nào.
Mỗi khi tức giận, Lục Dật Kha luôn giữ suy nghĩ đã sai thì là có tội, vậy nên vào thời điểm này, bà ta tốt hơn hết là không nên nói gì thêm.
Thấy vậy, Tần Ninh Trăn càng có tỏ ra vẻ đáng thương, nét mặt đau khổ dựa vào trong lòng con gái, dáng vẻ ấy đến người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy đau xót nữa lài Lục Dật Kha chau mày, rõ ràng là ông không tin những lời Mộc Tử Hoành nói, ông nói: “Mộc Tử Hoành, sao cháu lại nói những lời như vậy? Dì Trăn trước giờ rất sợ bị đau, sao lại có thể cố tình để mình ngã đau như vậy được chứ?”
Mộc Tử Hoành nghe xong những lời này của Lục Dật Kha liền không muốn nói gì thêm.
“Haha….” Anh cười khẩy, tận sâu trong lòng cảm thấy rất thương Lục Hạo Thành.
Hạo Thành từ nhỏ đã phải sống một cuộc sống đầy rẫy những thủ đoạn bỉ ổi như vậy của Tần Ninh Trăn.
Bây giờ anh đã tìm được người mình yêu, anh thậm chí còn không dám nhận, vì sợ người phụ nữ độc ác trước mặt này sẽ phá hỏng hạnh phúc này của anh thêm một lần nữa.
“Bác Lục à, bác đang nuôi ong tay áo, người mà bác hằng đêm đầu kề gối ấp hệt như một con sói độc ác vậy mà bác không cảm thấy ghê tởm hay sao, nhiều lúc nghĩ lại, cháu thấy vô cùng khâm phục bác đó ạ”.
“Anh Tử Hoành, anh nói vậy là có ý gì?” Lục Tư Ân lạnh lùng nhìn anh, sao có thể nói mẹ cô là con sói độc ác được chứ?
“Anh có ý gì ư? Người còn trẻ tuổi như em chắc chắn tai vẫn còn thính lắm, không cần anh phải nhắc lại đâu nhỉ!” Mỗi khi tức giận, Mộc Tử Hoành nói lời nào cũng đầy đay nghiền.
Tần Ninh Trăn ngước lên nhìn, chằm chậm hướng sang nhìn Mộc Tử Hoành, đau lòng nói: “Tử Hoành, sao cháu lại nhẫn tâm nói những lời như vậy được chứ?”
“Rốt cuộc bác đã làm gì cháu khiến cháu nặng lời nói bác là một con sói độc ác như vậy?”
“Bà…”
“Tử Hoành.” Lục Hạo Thành đột nhiên nói, cắt ngang lời Mộc Tử Hoành.
Khuôn mặt tuấn tú khác thường của anh bao trùm bởi vẻ u ám, nhìn chằm chằm Tần Ninh Trăn, ánh mắt lạnh lùng như xuyên thấu linh hồn, khiến Tần Ninh Trăn cũng phải rùng mình.
Anh cười giễu cọt: “Màn kịch hôm nay thật xuất sắc, lần sau bà có thể hẹn tôi ở tầng thương rồi trực tiếp nhảy từ đó xuống, lúc đó thì quan hệ giữa cha con tôi sẽ chấm dứt hoàn toàn, như vậy thì bà có thể đạt được mục đích của mình rồi.”
Nói xong, anh sải bước đi xuống cầu thang.
“Lục Hạo Thành, mày…” Lục Dật Kha tức giận hét lên khi nhìn bóng dáng con trai kiên quyết bỏ đi.
“Hạo Thành, cậu đừng đi nhanh như vậy chứ, chờ tôi với!” Mộc Tử Hoành vội đuổi theo.
Cả một nỗi tức giận trong lòng vẫn chưa được giải tỏa?
Lục Hạo Thành làm sao có thể nhẫn nhịn được chứ?
Tần Ninh Trăn nghe tiếng bước chân hai người rời đi, liền thở phào nhẹ nhõm!
Bình thường, Lục Hạo Thành hay một mình về nhà, hiếm khi đi về cùng ba người bạn của mình.
Hôm nay có thêm Mộc Tử Hoành về cùng anh nên bà ta lấy làm kinh ngạc.
Nhưng chỉ cần Lục Dật Kha vẫn tin mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay là được.
Người khác tin hay không không quan trọng!
Tần Ninh Trăn thân hình gầy gò, bắt đầu run lên, bóng người khuyu dần xuống, toàn thân đau đớn kinh khủng!
Tắt cả là vì ánh mắt lạnh lùng thấu xương của Lục Hạo Thành ban nãy đã dọa bà ta một phen nhớ đời.
“Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào rồi?” Lục Tư Ân lo lắng nhìn bà ta.
Lục Dật Kha thấy vậy cũng nhanh chóng chạy xuống đỡ bà ta.
“Ninh Trăn, bà vốn cũng biết tính tình của Hạo Thành rồi đấy, bà chạy theo nó làm gì cơ chứ?”
Tần Ninh Trăn áy náy nhìn ông, tỏ vẻ hỗ thẹn nói: “Dật Kha, Hạo Thành mấy khi có dịp về nhà, tôi cũng muốn giữ con nó ở lại ăn cơm cùng cả nhà, vả lại cũng lâu rồi Hạo Thành cũng chưa về nhà ăn cơm nữa?”
“Haiz!” Lục Dật Kha thở dài nặng nề.
“Thôi, kệ nó đi, giờ nó cũng lớn rồi, không muốn về nhà này cũng kệ đi, chỉ cần nó ở ngoài sống hạnh phúc, vui vẻ là được!”
Mỗi lần Hạo Thành trở về, căn nhà này sẽ lại có sóng gió!
Những chuyện mà ông đã gây ra với Hạo Thành, Hạo Thành khó có thể tha thứ cho ông!
Ai cũng có lúc mắc sai lầm, nhưng những lỗi lầm mà ông gây ra khó có thể nhận được sự tha thứ của con trai mình.
“Mẹ, mẹ có muốn đi bệnh viện không?” Lục Tư Ân hỏi.
Lúc này, tâm trí Lục Tư Ân rất rối bời, cứ nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng ban nãy của Mộc Tử Hoành, cô lại thấy rất khó chịu!
“Không cần đâu, cứ đỡ mẹ về phòng nghỉ là được!” Tần Ninh Trăn dịu dàng nhìn sang Lục Dật Kha.
Chỉ bằng ánh mắt dịu dàng, ấm áp của bà ta thôi, mọi tức giận, ấm ức trong lòng Lục Dật Kha phút chốc tan biến hét.
“Đi thôi! Để tôi đỡ bà về phòng!” Giọng điệu của Lục Dật Kha cũng dịu dàng hơn thường ngày rất nhiều.
“Ừm!” Tần Ninh Trăn nghe được giọng nói dịu dàng ấy cũng cảm thấy ấm lòng, miệng khẽ nở nụ cười.
Lục Dật Kha, ông sẽ không bao giờ thoát ra khỏi bàn tay tôi đâu!
Hứa Mộ Thanh là đúng là một con đàn bà ngu ngốc khi dám lấy tính mạng hai chị em Lục Hạo Thành ra làm vật uy hiếp, vậy nên mấy năm nay mới không dám ló mặt ra lần nào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 312: Nuôi ong tay áo
Chương 312: Nuôi ong tay áo