Lục Hạo Thành lúc này đang uống rượu với Âu Cảnh Nghiêu, nhìn điện thoại nghĩ đến chuyện hôm nay Lam Lam bị Cố phu nhân đánh một tát, anh có có chút không yên lòng.
Trong lòng vẫn luôn lo lắng cho Lam Hân, anh lấy ra di động, đang nghĩ gọi cho Lam Hân, nhưng nhìn số điện thoại của cô anh lại không dám ấn nút gọi.
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, vừa thấy là Lam Lam gọi đến, Lục Hạo Thành cố nén kích động trong lòng, nhìn về phía Âu Cảnh Nghiêu đang cúi đầu im lặng mà nói: “Cảnh Nghiêu, tôi đi nghe điện thoại.”
Nói xong, không đợi Âu Cảnh Nghiêu trả lời, anh liền đứng dậy ra bên ngoài.
Anh đi rất nhanh, ra đến cửa liền bắt máy.
TH vi Lam Laml”
Lục Hạo Thành còn chưa lên tiếng, liền truyền đến giọng nói gấp gáp của Lam Hân: “Lục Hạo Thành, Đào Mộng Di đã bắt cóc con gái tôi, anh có thể ngừng kế hoạch thu mua không?
Tôi biết tôi yêu cầu như vậy rất. …..
Ánh mắt Lục Hạo Thành cực kỳ lạnh lùng, nhanh chóng ngắt lời cô:”Lam Lam, đừng sốt ruột, chuyện thu mua tôi sẽ báo Tử Hoành ngưng hẳn, nhưng em nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Kỳ Kỳ bị Đào Mộng Di bắt đi ở đâu? Trước tiên em kể rõ cho tôi biết, tôi lập tức phái người đi thăm dò”
Lục Hạo Thành nén giận và khẩn trương trong lòng, kiên nhẫn hỏi.
Lam Hân hơi sửng sốt, liếc nhanh nhìn điện thoại, không ngờ Lục Hạo Thành thật sự sẽ ngừng việc thu mua.
Cô nhanh chóng nói:”Giám đốc Lục, cám ơn anh đình chỉ thu mua, chuyện này tôi sẽ giải thích cho anh sau.”
Nói xong, cô liền cúp điện thoại.
“Alo, Lam Lam, Lam Lam…… ” Nghe được điện thoại truyền đến tiếng bíp, Lục Hạo Thành nhìn điện thoại.
“Đáng chết! !” Anh gầm lên một tiếng, đứng ở tại chỗ gửi tin nhắn cho Mộc Tử Hoành.
Trong văn phòng rộng rãi, sáng sủa và sang trọng, Mộc Tử Hoành ngồi ở vị trí tổng giám đốc.
Cần thận nghe các cổ đông thảo luận.
Đột nhiên thông báo tin nhắn wechat vang lên, Mộc Tử Hoành cài đặt âm báo riêng cho tin nhắn của Lục Hạo Thành .
Đang ở đại hội cổ đông, vừa nghe âm báo, anh nhanh chóng cầm lấy di động nhìn nhìn.
Lần đầu tiên xem, anh nghĩ bản thân nhìn lầm rồi, lại trừng lớn mắt nhìn lại một lần.
Lần này anh không có nhìn lầm, Lục Hạo Thành bảo anh dừng cuộc họp.
Đào Mộng Di bắt cóc Kỳ Kỳ.
Mộc Tử Hoành nhanh chóng liếc nhìn Đào Mộng Di đang bình tĩnh nhìn cách đó không xa.
Vừa rồi còn tỉ tê khóc lóc, giống người đàn bà chanh chua cãi nhau với anh, hiện tại lại bình thản ung dung, thì ra là đã nắm được nhược điểm trong tay.
Mộc Tử Hoành cười lạnh, dám bắt con gái của Lục Hạo Thành , nhà họ Khương so với việc bị thu mua công ty sẽ còn thảm hại hơn.
Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua mọi người, lời lẽ tự nhiên: “Các vị, chúng ta đã họp hai giờ rồi, nghỉ giữa chừng một giờ.
Sau bữa tối, chúng ta sẽ tiếp tục.”
Với thực lực của Lục Hạo Thành, cho cậu ta một giò là đủ rồi.”
“Được”
“Nghỉ ngơi một chút cũng tốt, mọi người cũng cần thời gian suy nghĩ.”
Cổ đông cũng đồng tình với ý kiến của Mộc Tử Hoành , ngồi liền hai giờ, bọn họ cũng có chút ngồi không yên.
Mộc Tử Hoành cười nói: “Vất vả cho các vị rồi , một giờ lúc sau, mọi người đúng giờ trở về”
Mộc Tử Hoành nói xong, lập tức gửi tin nhắn cho Lục Hạo Thành.
[Hạo Thành, hội nghị ngưng, cậu có thời gian một giờ. ] Lục Hạo Thành vừa thấy, ánh mắt sắc bén vô cùng, mang theo sự lạnh lẽo, ánh sáng lạnh như dao.
Anh nhanh chóng quay trở lại quầy bar, lôi kéo Âu Cảnh Nghiêu đang say khướt bước ra ngoài, vừa đi vừa gọi cho Lam Hân.
Đào Mộng Di nhìn các cỗ đông rời khỏi phòng họp, lập tức thở phào nhẹ nhõm, ít nhất bà ta có thời gian để đối phó với Lục Hạo Thành.
Đáy mắt xẹt qua một tia âm độc, Khương Lam Hân, mặc kệ mày là Lam Hân hay là ai, mày vĩnh viễn đấu không lại tao.
Đào Mộng Di tao nuôi mày mười mấy năm, cũng nên lấy lại được chút lãi.
Chuyện bảy năm trước, bà ta cũng kiếm được không ít tiền.
Không nghĩ tới, Khương Lam Hân hiện tại, so với bảy năm trước cũng còn giá trị lợi dụng.
Số tiền kiếm được bảy năm trước không nhỏ, nhưng ơn dưỡng dục cao hơn trời, cả đời mày báo đáp bọn tao còn không đủ.
Khương Thế Khiêm và Khương Trí Xa cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Khương Trí Xa nhìn Mộc Tử Hoành cúi đầu nghịch di động, thấp giọng hỏi bà mẹ bên cạnh: “Mẹ, chúng ta hiện tại phải làm gì?”
Đào Mộng Di lạnh lùng cười, tự tin nói: “Trí Xa, không cần lo lắng, mẹ có biện pháp.Lam Hân chính là Khương Lam Hân, ta phái người đi bắt con gái nó, uy hiếp nó bảo Lục Hạo Thành dừng cuộc họp, ngừng việc thu mua, dựng sào thấy bóng, Lục Hạo Thành quan tâm Lam Hân, chúng ta có thể lợi dụng mối quan hệ này tính kế với Lục Hạo Thành.
Lam Hân dù sao cũng là nhà họ Khương nuôi lớn , vẻ ngoài nhu nhược, trong lòng cũng lương thiện, sẽ không trơ mắt nhìn thấy chúng ta gặp chuyện không may đâu. “
Khương Trí Xa vừa nghe, đối đầu với Lục Hạo Thành cũng không gặp chuyện gì tốt.
Hắn tức giận nói: “Mẹ, đó là Lục Hạo Thành, mẹ cũng dám uy hiếp anh ta?”
Khương Trí Xa đột nhiên cũng có có chút luống cuống, đã không còn hiên ngang tự nhiên như vừa rồi.
Khương Thế Khiêm vừa nghe, cũng bày ra vẻ mặt không thể tin, “Đào Mộng Di, bà muốn chết sao? Bắt cóc chính là phạm tội , công ty nếu thật sự bị thu mua , chúng ta ít nhất còn có cổ phần, bà làm như vậy, chẳng khác tuyệt đường sống của chúng ta.”
Đào Mộng Di lạnh lùng trừng mắt: “Đồ vô dụng, câm miệng cho tôi, chuyện như vậy chúng ta chẳng lẽ chưa từng làm qua sao?
Yên tâm đi, những người đó sẽ không phản bội chúng ta”
Quyền điều hành phải nằm trong tay, nếu không số tiền trốn thuế đó cũng đủ để cả nhà chúng ta ngồi tù.”
Khương Thế Khiêm vừa nghe, thật sự không dám nói thêm lời nào.
Dù sao Đào Mộng Nghi vẫn luôn cảm thấy ông ta là kẻ vô dụng, mỗi lần nhìn ông ta đều tỏ vẻ khinh thường. Bà ta đối xử với chồng như vậy đã thành thói quen.
Dù sao trong mắt bà ta, ngoại trừ có chút nhan sắc, ông ta không được điểm gì khác.
Mộc Tử Hoành ngẳắng đầu nhìn Đào Mộng Di, hỏi: “Khương phu nhân, mọi người không đói bụng sao ? Không đi ăn tối à2”
Đào Mộng Di lạnh lùng cười: “Mộc quản lý, cần gì phải nói như vậy với tôi chứ? Cả nhà chúng tôi sắp phải uống gió tây bắc mà sống rồi , hiện tại nào có tâm trạng đi ăn cơm chứ.”
Mộc Tử Hoành mỉm cười gật đầu, đàng hoàng đáp lại “Cũng phải, nhưng mà hiện tại các người không đi ăn, chỉ sợ về sau rất khó có bữa ăn tử tế.”
Đào Mộng Di vừa nghe, căm tức nói: “Mộc Tử Hoành, anh đang ám chỉ điều gì?”
F:la.hg. ” Mộc Tử Hoành cười lạnh: “Khương phu nhân, nếu bà làm quá nhiều chuyện xấu, bước đi sẽ rơi xuống vực.”
Mộc Tử Hoành nói nói cười cười, nhưng trong mắt không hề có độ ấm.
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Kỳ Kỳ, con nhóc không thương tổn gì thì tốt, nều không, anh cũng không tha cho Đào Mộng Di.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 382: Anh ấy bà cũng dám uy hiếp
Chương 382: Anh ấy bà cũng dám uy hiếp