*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lam Hân nhìn bình luận trên mạng, đối với cô cũng không có ảnh hưởng gì, vẫn dồn tâm trí chuẩn bị cho buổi trình diễn sắp tới thì hơn.
Người nhà họ Cố cũng không nghĩ đến, Cố An An sẽ gặp được cơ hội như vậy.
Nhưng trơ mắt nhìn, nhà bọn họ cũng không vui mừng nỗi.
Chuyện của công ty đã đủ để bọn họ đau đầu rồi.
Cố An An gần đây, có thể nói là vui vẻ tưng bừng.
Lục Hạo Khải biết được cô ta thật sự đi làm ở công ty L. P, thái độ với Cố An An hoàn toàn thay đổi, mỗi ngày đều đưa đón Có An An đi làm, cuộc sống của cô ta hiện tại đúng là ngọt ngào như mật.
Mà Tần Ninh Trăn, người đã sa sút tinh thần một thời gian dài, cũng bởi vì chuyện của Cố An An gần đây mà có tinh thần hơn rất nhiều.
Chạng vạng, trời chiều như đỏ máu, sáng rực một vùng trời.
Trong một nhà hàng cao cấp, với ánh sáng dịu nhẹ và lãng mạn,Tần Ninh Trăn ăn mặc hoa lệ quý phái.
Một bộ váy liền màu đỏ rượu, mặc trên người bà ta, chẳng những không lộ tuổi tác, ngược lại còn nỗi bật vẻ tươi đẹp động lòng người.
Khuôn mặt trang điểm tỉnh xảo, có chút khẩn trương nhìn chằm chằm lối vào, trong đôi mắt đã từng tràn ngập mưu tính, lúc này chỉ có chờ mong cùng chút hận ý.
Dưới cái nhìn chăm chú của bà ta, một người đàn ông trung niên diện tây trang giày da bước vào, vẻ ngoài tuần lãng, một đôi mắt đào hoa hẹp dài đa tình, mọi cử chỉ đều tao nhã và điềm đạm như một quý ông.
Ánh mắt chờ mong của Tần Ninh Trăn dần biến thành kinh diễm, hắn vẫn giống như lúc trước, phong thái như cũ, liếc mắt một cái liền khiến người ta trầm mê trong đó, không thể thoát ra.
Tuy rằng đã qua bốn mươi, những được bảo dưỡng rất tốt, dáng người rất khá, nếu nói ba mươi cũng có người tin, thành thục cùng ổn trọng hơn lúc còn trẻ, vẫn quyến rũ và tuyệt vời như cũ.
Năm đó, bà ta bị lừa đối bởi vì khuôn mặt này, vì người đàn ông này mà chuyện gì cũng làm được, nhưng tới cuối cùng, hắn vẫn từ bỏ mình, chém một nhát nặng nề vào cuộc đời bà ta.
Đó cũng là nỗi đau đớn nhất trong cuộc đời, cũng là kí ức mà bà ta chưa bao giờ dám nhớ lại.
Người đàn ông nhìn Tần Ninh Trăn, ôn nhu: cười cười: “A Trăn, để em chờ lâu, thật ngại quá.” Giọng nói đối phương mát lạnh, rất dễ nghe.
Nghe một tiếng A Trăn, tim Tần Ninh Trăn bắt đầu rung động.
Đã từng như vậy, chỉ cần nghe người này gọi một tiếng A Trăn, lòng bà ta sẽ rất hạnh phúc.
Từ sau khi rời khỏi Địch Hoa, bà ta đã tự cảnh báo bản thân rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho người đàn ông này nữa, nhưng khi nhìn người đó xuất hiện, trái tim ngay lập tức hướng về ông ta, tình yêu đã giấu kín trong lòng bao nhiêu năm lại tuôn ra như thủy triều trong chốc lát.
Có câu là không thấy được tiền, nửa đời khổ, không nhìn được người, một đời khổ, lời này, quả thật không lừa người.
Địch Hoa vẻ mặt áy náy cúi đầu, “A Trăn, anh biết anh có lỗi với em, nhưng hiện tại anh đã trở về, tất cả đều còn kịp bù lại.”
Nước mắt Tần Ninh Trăn không nhịn được chảy ra.
“Bù lại, anh muốn bù lại thế nào?” Bà ta nghẹn ngào hỏi.
Sự tình đã qua nhiều năm như vậy, bà ta đã xóa sạch người đàn ông trước mặt khỏi cuộc đời mình, khi nghĩ mình đã hoàn toàn quên được, hắn lại đột nhiên xuất hiện trước mắt, khiến bà ta trở tay không kịp.
Địch Hoa nâng mắt, đôi mắt đào hoa tràn đầy đầy áy náy, nhanh nhẹn nắm lấy tay Tần Ninh Trăn, thâm tình nói: “A Trăn, hiện tại anh đã trở lại, chúng ta vẫn có thể giống như trước kia vậy.”
“Lén lút sao?” Tần Ninh Trăn châm chọc cười lạnh.
DÁN TRẤN) Địch Hoa ánh mắt ưu thương, lắc lắc đầu: “A Trăn, nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn chỉ yêu em, đây là anh nói thật lòng, năm đó em cũng nhìn ra tình cảnh của anh, nếu anh ở lại, gia sản nhà họ Địch, sẽ bị người khác cướp mắt.Anh đi không lời từ biệt, là có nỗi khổ, hơn nữa chuyện năm đó em cũng rõ ràng, anh cũng không còn cách nào khác, A Trăn.”
“Hu Hu…… ” Tần Ninh Trăn sau nhiều năm chịu đựng cùng thống khổ đã bộc phát.
TẢ THAI. 006 ” Địch Hoa nhanh chóng đứng dậy, đi đến bên cạnh, gắt gao ôm bà ta, người phụ nữ này, lúc trước đã vì mình mà hy sinh rất nhiều.
Hơn nữa rất hợp với hắn, nhiều năm như vậy, bên hắn từng có vô số phụ nữ, nhưng người trong lòng vẫn là thích hợp nhất Giờ hắn tuổi đã lớn, thầm nghĩ có một mái nhà ổn định, không muốn phiêu bạt.
Mà A Trăn, còn có hai đứa trẻ……
Vào thứ bảy, Nhạc Cần Nghiên trở lại, mà nhà Lam Hân, cũng nghênh đón một người nữa, chị của Lục Hạo Thành, Lục Tư Tư cũng đã về nước.Hơn nữa còn muốn ở cùng với mẹ và em trai mình.
Lam Hân muốn cho Kỳ Kỳ chuyển vào ngủ với mình, nhưng Nhiên Nhiên lại chủ động ở cùng Tiểu Tuấn, phòng Nhiên Nhiên được nhường cho Lục Tư Tư cùng con của chị ấy.
Chuẩn bị thỏa đáng, Lục Hạo Thành lái xe đến sân bay đón Lục Tư Tư.
Mà Mộc Tử Hoành cũng hớn hở đi đón Nhạc Cần Nghiên.
Nhạc Cần Nghiên cũng muốn đến Lam Hân, Lam Hân bát đắc dĩ, chỉ có thể dọn dẹp phòng chứa đồ, mua chút đồ đạc mới rồi sắp xếp phòng cho Nhạc Cần Nghiên.
Nhiên Nhiên cũng ở đây, Cẩn Nghiên cũng thuật tiện hơn, ở như vậy thành phố lớn như thành phố Giang, iờ cao điểm thường xảy ra tắc đường, nếu ở chung thì đỡ tốn công sức.
Lam Hân nói dọn kho chứa đồ, Nhạc Cẩn Nghiên cũng không ghét bỏ.
Lúc trước khi Lam Hân còn ở thành phố Phàn, căn hộ nhỏ cũng rất chật chội, Cần Nghiên cũng không ghét bỏ, thường xuyên đến ở cùng cô.
Mà chuyến bay của Lục Tư Tư hạ cánh sớm hơn, Lam Hân ở nhà cùng Mộ Thanh làm cơm tối chờ Lục Tư Tư.
Chuyến bay của Nhạc Cần Nghiên là mười giò tối, chỉ có thể ăn khuya.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 561: Đều giữ lại
Chương 561: Đều giữ lại