Chương 68: Vì cô mà ra mặt cảnh cáo (8)
- Editor: Hồng Phan – Virgo
- Beta: Stuki^^
Quý Ức không nhìn Thiên Ca lâu, trực tiếp thu hồi tầm mắt, cô căn bản không để ý biểu tình của Thiên Ca đang đứng phía sau, không muốn ở lại lâu, nhấc chân nghênh ngang rời đi.
….
Thiên Ca gắt gao nắm chặt tay, cả người đều bị Qúy Ức chọc tức run lên, hung tợn nhìn chằm chằm bóng lưng Qúy Ức ngày càng xa dần, đáy lòng tràn đầy sự không phục, nghiến răng nghiến lợi muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng thẳng tới khi âm thanh giày cao gót của Qúy Ức biến mất cũng chưa nói được một chữ.
Thiên Ca tức giận hung hăng dẫm giày cao gót, nhắm mắt lại hít sâu vài lần mới khiến cảm xúc của chính mình bình ổn lại đôi chút, sau đó xác định bản thân vẫn có thể duy trì trạng thái ưu nhã đi ra ngoài mới chậm rãi mở mắt.
Thiên Ca đưa tay lên muốn đeo lại kính râm nhưng đầu ngón tay vừa mới nâng lên đến chỗ cằm khóe mắt đã liếc thấy hình bóng của người đàn ông quen thuộc, ngón tay đột nhiên run lên, theo bản năng quay đầu lại hướng về phía cửa an toàn không biết đã được mở ra khi nào.
Một người đàn ông khí chất phi phàm mặc bộ tây trang đứng ở trước cửa.
Khoảnh khắc Thiên Ca nhìn thấy người kia, chiếc kính râm liền rơi xuống đất.
Thiên Ca như cũ nhìn chằm chằm người đàn ông kia, ước chừng hơn mười giây đồng hồ mới xác định mình không phải hoa mắt, mà đúng là Hạ Qúy Thần, cô ta rất lâu rồi mới nhìn thấy hắn.
So với ba năm trước đây, Hạ Qúy Thần bây giờ trông thành thục hơn nhiều, cũng hấp dẫn hơn rất nhiều, đương nhiên càng khiến cô ta động tâm nhiều hơn.
Một hồi lâu Thiên Ca kìm nén không được, ngực rung động kịch liệt, chậm rãi hướng về phía Hạ Qúy Thần xoay người, đi về phía hắn, đến đứng tận trước mặt hắn cô ta mới có thể chậm rãi mở miệng: “Hạ …”
Thiên Ca chỉ kịp kêu họ của hắn, hắn đã liền lạnh lùng mở miệng, so với âm thanh của Thiên Ca thì xa cách rất nhiều: “Cô lúc nãy nói đều là sự thật? Bốn năm trước Qúy Ức thật sự mang thai?”
Cô ta nghĩ tới hắn nhiều năm như vậy, hắn mở miệng câu đầu tiên lại có quan hệ tới Qúy Ức.
Thiên Ca trong lòng phức tạp, nhìn Hạ Qúy Thần không chớp mắt.
Tâm tình Hạ Qúy Thần không được tốt, hắn đợi một lát không thấy Thiên Ca trả lời liền lấy một điếu thuốc trong túi ngậm ở trên miệng, châm lửa nhưng không có hút, giây tiếp theo liền kẹp ở ngón tay.
Qua nhiều năm Hạ Qúy Thần vẫn duy trì thói quen như vậy, lúc phiền lòng sẽ châm một điếu thuốc rồi kẹp ở đầu ngón tay.
Thiên Ca nhìn chằm chằm khói thuốc bay ra từ điếu thuốc ở đầu tay Hạ Qúy Thần, cảm thấy chán ghét. Qua một lúc lâu mới hướng Hạ Qúy Thần nhẹ nhàng chớp mắt: “Anh nhìn thấy tôi, trừ bỏ hỏi chuyện của cô ta thì không còn gì muốn nói với tôi sao.?”