“... Đồng thời, cũng chính anh là người bảo Dương Lê dẫn tôi rời khỏi sảnh tiệc, đợi sau khi thuốc có tác dụng thì đưa tôi lên lầu, rồi sau đó anh lại bảo Dương Lê gửi tin nhắn cho Trần Minh Đạt?”
Sau khi đã nghĩ thông suốt, thấy Hạ Quý Thần mãi vẫn không mở miệng nói chuyện, Thiên Ca lại hỏi: “Đúng không?”
“Xem ra, cô cũng không đần như tôi tưởng...” Im lặng thật lâu, cuối cùng, Hạ Quý Thần cũng lên tiếng:
“... Nhưng mà cô đã bỏ sót một điểm, chính là... Gần đây, cô nhận được nhiều thông cáo như vậy, hẳn là cô nghĩ mình đã đổi vận? Thật ra, những thông cáo kia không phải do công ty của Trần thị (*) đưa cho cô...”
Hạ Quý Thần vừa nói đến đây, Thiên Ca đã hiểu ra, trên môi cô ta nở nụ cười. Thiên Ca gật gật đầu tiếp lời Hạ Quý Thần: “... Là anh đưa cho tôi à?”
“Là anh cố ý? Đúng không? Anh đưa cho tôi là vì muốn nghĩ cách để tôi tiết lộ những tin tức này cho Tạ Tư Ngọc, khiến cô ta nghĩ rằng tôi và Trần Minh Đạt có quan hệ, cô ta sẽ cho rằng vì muốn ở cùng Trần Minh Đạt nên tôi mới hãm hại cô ta.”
“Khó trách, Tạ Tư Ngọc chết cũng muốn lôi tôi theo, hóa ra là như vậy... Hóa ra là như vậy... Hóa ra là như vậy...”
Thiên Ca liên tục nói ba lần “Hóa ra là như vậy”, nói xong chữ cuối cùng, cô ta bật cười khúc khích, cùng với đó nước mắt cũng trào ra khóe mắt, rơi xuống đất.
Vừa nãy cô còn cảm thấy may mắn, vì dù cho cô có xong đời thì cũng không xong đời trong tay người đàn ông mà cô yêu, ít nhất là như vậy, cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng kết quả thì sao? Cô đã suy nghĩ quá hão huyền. Cuối cùng thì người mà cô yêu đã tự tay đẩy cô vào địa ngục.
Cô yêu anh như vậy, yêu đến tận cùng, vì yêu mà sinh hận, nhưng anh ta thì sao, đối với cô anh ta chưa bao giờ có chút tình cảm nào.
“Hạ Quý Thần, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?” Thiên Ca bỗng trở nên điên cuồng, trong phút chốc, cô trút hết những oán hận suốt bao nhiêu năm nay:
“Anh biết rất rõ rằng tôi yêu anh, nhưng tại sao anh không thể đối tốt với tôi một chút chứ? Anh chỉ cần đối tốt với tôi một chút thôi, tôi cũng sẽ không trở thành bộ dạng này.”
“Rốt cuộc là tôi có gì không tốt? Vì sao trong mắt anh chỉ có cô ta mà không có tôi?”
“Tôi nói cho anh biết, cũng bởi vì anh mà sáu năm trước tôi mới đẩy cô ta vào chỗ chết! Anh thực sự cho rằng tôi bởi vì vinh hoa phú quý trong ngành giải trí hay sao? Tôi vốn dĩ không thèm!”
“Là anh, là chính anh ép tôi hại cô ta! Là anh! Hạ Quý Thần, là chính anh đã ép tôi phải hại cô ta!”
“Là anh!”
Nói xong lời cuối cùng, Thiên Ca mở to miệng, không quan tâm đến hình tượng mà khóc rống lên.
Lúc ban đầu, cô chỉ muốn trong mắt anh ta, cô có một chút tồn tại, thế nhưng từ đầu đến cuối, anh ta chỉ nhìn mỗi Quý Ức... Cô đố kỵ, cô oán hận, cô nghĩ chỉ cần Quý Ức chết, Hạ Quý Thần có lẽ sẽ yêu mến cô, cho nên cô mới ra tay...
Nghĩ đến đây, Thiên Ca nghẹn ngào nhìn Hạ Quý Thần, hỏi: “Nếu như lúc trước tôi không đối xử với cô ta như vậy, nếu như, nếu như từ trước đến nay, tôi vẫn luôn là bạn tốt của cô ta, thì anh có thể liếc nhìn tôi một cái hay không?”
“Không.” Hạ Quý Thần đáp, vừa dứt khoát, vừa bình tĩnh:
“Tôi sẽ không liếc nhìn cô. Hơn nữa, không có nếu như, bởi vì dù cho lặp lại một lần nữa, cô cũng vẫn sẽ làm như vậy. Không liên quan đến chuyện tôi thích Quý Ức, cũng không liên quan đến chuyện cô thích tôi, mà là chính cô, bởi vì bản chất của cô vốn là như vậy.”
Nói xong, Hạ Quý Thần đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động của mình, đá văng cái ghế sau lưng ra, chuẩn bị rời khỏi.
Đi được hai bước, anh chợt dừng bước, nhưng cũng không quay đầu nhìn Thiên Ca đang nức nở khóc, chỉ đứng đó, lạnh lùng nói: “Cô có biết vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời này của tôi là gì không? Không phải là chuyện tôi đâm cô, mà là bị cô thích.”
----
Tất cả những chuyện xảy ra trong đêm tiệc từ thiện BL đều được tung lên mạng.
Chuyện có liên quan đến Tạ Tư Ngọc và Thiên Ca đã gây náo loạn trên weibo suốt nửa tháng mới bắt đầu lắng xuống.
Tuy nhiên, mọi người đều biết được chân tướng chuyện Hạ Quý Thần đâm Thiên Ca một dao, ngôn luận trên mạng cũng có chỗ thay đổi, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều hiểu được, có một số người vẫn cho rằng Hạ Quý Thần đâm Thiên Ca một dao kia là không đúng.
Thế nhưng những lời bình luận kia có tốt hay xấu thì cũng không còn quan trọng với Quý Ức và Hạ Quý Thần nữa rồi.
Quý Ức không tiếp tục đóng phim, trong thời gian ngắn, Hạ Quý Thần cũng không tiếp quản công ty của nhà họ Hạ, nhân lúc rảnh rỗi, cả hai quyết định xuất ngoại đi du lịch một chuyến.
Đến lúc hai người về nước thì đã là một tháng sau.
Tối hôm đó, Quý Ức và Hạ Quý Thần hẹn Trần Bạch, Hàn Tri Phản, Đường Họa Họa, Lý Đạt, Trang Nghi và Bạc Hà dùng bữa tại Khách sạn Bắc Kinh.
Đến khi cả đám ăn uống no say thì đã mười hai giờ đêm.
Hạ Quý Thần nắm tay Quý Ức đi dọc lề đường một đoạn, sau đó mới biết có chiếc xe từ nãy giờ chạy thật chậm theo sau lưng bọn họ.
Bởi vì chuyến bay đường dài cho nên Quý Ức có hơi mệt, về đến nhà, tắm rửa xong, cả hai không làm gì cả, chỉ yên tĩnh ôm nhau ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, không biết vì chuyện gì, tim Hạ Quý Thần bỗng nhiên đập mạnh, khiến cho anh giật mình tỉnh giấc. Sau đó, anh vô thức quay đầu nhìn Quý Ức, thấy cô vẫn bình yên nằm trong vòng tay mình, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lúc đó, Quý Ức bỗng nhiên “Ây da” một tiếng, rồi bắt đầu co người lại.
Bị dọa, Hạ Quý Thần lập tức tỉnh táo, anh ngồi dậy, lo lắng hỏi: “Tiểu Ức, bị sao vậy?”
Quý Ức ôm bụng, mãi một lúc sau, cô mới ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt cô tái nhợt, giọng run run: “Hạ Quý Thần, bụng em đột nhiên đau quá...”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 939: Tỷ vạn ngôi sao không bằng em (39)
Chương 939: Tỷ vạn ngôi sao không bằng em (39)