TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 16

CHƯƠNG 16

Biểu cảm của Lôi Chấn Vũ thay đổi, nói: “Tôi hiểu rồi!”

Trình Kiêu nói: “Mà bức tượng Địa Tạng Vương Bồ tát này có oán niệm rất sâu, nếu tôi đoán không lầm, chủ nhân trước đây của bức tượng Địa Tạng Vương Bồ tát này lẽ ra đã chết trong buồn bực sầu não.”

Lôi Chấn Vũ tỏ vẻ kinh ngạc: “Thần Y, ngài nói đúng không sai, tượng Địa Tạng Vương Bồ Tát này do tôi mua từ một cuộc đấu giá với giá rất cao. Chủ nhân trước đây của nó là một thư sinh nghèo túng.”

“Tuy thư sinh đầy bụng tài học, nhưng lúc bấy giờ gian thần hoành hành, con đường kẻ sĩ đen tối, vị thư sinh này cả đời không thể có công danh, cho nên để lại oán niệm cực kì sâu.”

Trình Kiêu gật đầu: “Đúng vậy, oán niệm tích tụ càng ngày càng nhiều, cuối cùng sẽ biến thành lệ khí, lâu ngày đến gần sẽ bị lệ khí cắn nuốt!”

“Bắt đầu tâm phiền khó chịu, khi nghiêm trọng sẽ trở nên điên khùng, gặp người là cắn!

Lôi Chấn Vũ nói: “Tôi sẽ tìm người chôn nó thật xa.”

Trình Kiêu vung tay lên ngăn lại: “Đưa nó cho tôi, coi như thù lao.”

“Cái này … thần y không sợ bị lệ khí cắn nuốt sao?”

Trình Kiêu cười nhẹ, lộ ra mạnh mẽ tự tin: “lệ khí? Vẫn là không hại được tôi!”

“Thần y muốn vậy thì tôi sẽ giao cho thần y. Nhưng thù lao tôi đã đáp ứng với thần y trước đó cũng vẫn sẽ chuyển qua!

Lôi Chấn Vũ rất thông minh, cảm thấy Trình Kiêu tuyệt đối không phải người thường, có thể là đồ đệ của cao nhân nào đó, kết giao trước nhất định không sai đâu được.

Lôi Hồng Húc tỏ vẻ khó hiểu, thấp giọng hỏi Tuần Châu bên cạnh: “Mẹ, ý của họ là gì? Địa Tạng Vương Bồ tát sống ở đâu?”

Tuần Châu trừng mắt nhìn Lôi Hồng Húc một cách bất lực: “Thường ngày bảo con chăm chỉ học tập, nhưng con không nghe. Đến lúc cần dùng lại không biết gì?”

Lôi Hồng Húc trợn tròn mắt: “Mẹ không nói thì con lên mạng tìm.”

“Địa ngục chưa không, nguyện không thành Phật. Địa Tạng Vương Bồ tát, sống ở âm tào địa phủ!” Tuần Châu sốt sắng nói.

“Vậy có liên quan gì đến lệ khí?” Lôi Hồng Húc vẫn còn băn khoăn.

“Con ngốc, chúng ta là người, có một Bồ tát trấn ma ở nhà tóm lại không tốt lắm, càng không nói đến việc phía trên còn có oán niệm của thư sinh.”

Lôi Hồng Húc gật đầu: “Con hiểu chút chút rồi.”

Lôi Chấn Vũ hét lên: “Quản gia, giúp tôi đóng gói tượng Địa Tạng Vương Bồ tát này gửi đến nhà thần y!”

“Nhân tiện, thần y, tôi quên hỏi danh tính của ngài? Mong nói cho tôi biết!”

Ninh Cát Sơn cũng lộ ra ánh mắt tò mò.

“Tôi tên là Trình Thương Sinh.” Trình Kiêu nhẹ nhàng nói.

Ở đời trước, Trình Kiêu vì tan nát cõi lòng, được sư phụ mang đi rời khỏi trái đất, lấy tên là Trình Thương Sinh, sau đó được vạn giới xưng là đại đế Thương Sinh

Lôi Chấn Vũ từ trong người lấy ra một tấm thẻ tử kim, hai tay trịnh trọng đưa cho Trình Kiêu: “Trình thần y, trong thẻ này có 15 tỷ, là tôi trả công cho ngài, tôi hy vọng Trình thần y sẽ không từ chối.”

“Ba, bên trong đó …” Lôi Hồng Húc đột nhiên hét lên kinh hoàng, nhưng trước khi anh ta nói xong, Lôi Chấn Vũ đã ngăn anh ta lại.

“Câm miệng!”

Lời Tuần Châu đã đến bên miệng, lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Lôi Chấn Vũ, bèn nuốt lời xuống.

| Tải iWin