TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 185

CHƯƠNG 185

Vương Hiểu Hi hối hận mặt mũi trắng bệch, không biết sau khi đi ra ngoài làm sao đối mặt ông chú họ đây.

Lý Ngôn bóp chặt hai tay, mặt mày dữ tợn, trừng mắt nhìn bóng lưng Trình Kiêu rời đi, đáy lòng đang gầm thét: “Tại sao, tên ăn bám vô dụng đến cùng dựa vào cái gì!”

“Mã Tài đại lão lau mắt mà nhìn hắn ta còn chưa tính, bây giờ ngay cả Tạ Thiên Hoa Tạ đại lão cũng bắt đầu lôi kéo hắn ta, hắn ta đến tột cùng dựa vào cái gì!”

Triệu Cương cũng là dại ra, một hồi lâu mới mới thì thào phun ra bốn chữ: “Không thể tin được!”

Lưu Tào Khang vẻ mặt càng thêm âm trầm, cũng ngu ngơ hồi lâu: “Trình Kiêu, xem ra mày có tư cách để tao xem mày là kẻ thù chân chính rồi!”

Tôn Mạc có tâm tình phức tạp nhất, cô ta rất muốn nhìn Trình Kiêu xấu mặt, bởi vì cô ta không chịu được loại thái độ cao ngạo không ai bì nổi của Trình Kiêu.

Cô ta nghĩ đánh tan lớp mặt nạ ngụy tạo Trình Kiêu, tìm lại cảm giác cao cao tại thượng cho mình.

Thế nhưng là, Trình Kiêu là chồng trên danh nghĩa của cô ta, cô ta có thể được hưởng một nửa tất cả của Trình Kiêu. Cho nên, sâu trong nội tâm của cô ta lại hi vọng Trình Kiêu trở nên cường đại!

Chẳng qua trước mắt, Tôn Mạc hi vọng Trình Kiêu xấu mặt chiếm vị trí chủ yếu. Nếu như không phát nát thái độ cao ngạo kia của Trình Kiêu, coi như Trình Kiêu trở nên mạnh mẽ hơn, cô ta cũng không thể được hưởng phần vinh quang khi là vợ của Trình Kiêu.

Bởi vì, Tôn Mạc không có khả năng chủ động cúi đầu trước Trình Kiêu.

“Trình Kiêu, lại để anh may mắn trốn được một kiếp!” Tôn Mạc nắm chặt đôi bàn tay trắng tuyết, mặt đầy không cam lòng.

Trình Kiêu dẫn theo Y Linh, đi theo Ngô Quốc Thuận vào một gian phòng khách xa hoa.

Một người thanh niên cường tráng mặc tây trang màu đen mở cửa phòng, Ngô Quốc Thuận nhìn qua người đàn ông nửa nằm ở trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo đung đưa, đang nhắm mắt dưỡng thần, cung kính nói: “Tạ gia, Anh Trình đến rồi!”

Người đàn ông trung niên kia trông như người bình thường, lẫn vào trong đám người cũng tìm không ra. Thế nhưng là, khi ông ta mở mắt, liền như là sư tử quay đầu, cả người trong nháy mắt không giống bình thường.

Tạ Thiên Hoa chưa nói chuyện, đối diện là một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, tướng mạo anh tuấn, đang bưng chén trà uống trà, bỗng nhiên một miệng nước trà phun ra.

Thanh niên kia đặt chén trà trong tay xuống, một mặt khinh thường ha ha cười nói: “Tạ Thiên Hoa, chẳng lẽ đây chính là người ông mời tới giúp đỡ? Nếu như không còn ai tôi có thể cho ông mượn mà, cũng không cần tìm một tên nhóc chưa mọc đủ long đến góp số hả!”

Những người khác trong phòng cũng lộ ra tiếng cười trào phúng, dám chế giễu người của Tạ Thiên Hoa, thân phận có thể đoán ra.

Tạ Thiên Hoa đang quan sát Trình Kiêu, cũng đang buồn bực Trình Kiêu trẻ tuổi như vậy, có thể có bản lãnh gì?

Nếu như không phải Ngô Quốc Thuận hết sức đề cử, Tạ Thiên Hoa hoàn toàn sẽ không đồng ý.

Bây giờ lại bị Tần Vô Song mượn cơ hội chế giễu, Tạ Thiên Hoa chợt cảm thấy trên mặt không còn ánh sáng.

“Đây chính là đổ thần giỏi gấp mười lần hơn ông trong miệng ông? Ngô Quốc Thuận, ông chê ta không đủ mất mặt sao!” Tạ Thiên Hoa thấp giọng oán trách.

| Tải iWin