Phòng tổng giám đốc rất lớn, cô không kịp thưởng thức. Bởi vì cô vừa vào cửa, đã nghe thấy âm thanh của Mục Thiên Dương: "Lại đây."
Tập trung nhìn vào, Mục Thiên Dương ngồi ngay bàn làm việc, sau lưng hắn là một cái cửa sổ sát đất, phóng mắt nhìn, cả một quang cảnh thành phố hiện ở trong mắt. Hắn ngồi ở trên đỉnh thành thị, thật khí phách!
Ban đêm, trong thư phòng hắn so với khí chất lúc bấy giờ, thật không hiểu ôn nhu hơn bao nhiêu lần.
Nhưng đối cô mà nói, vô luận loại Mục Thiên Dương nào, đều kiến cô sợ hãi. Hắn hiện tại cũng không sẽ làm cô sợ hãi hơn, bởi vì cô đối hắn sợ hãi là không thể phân biệt nặng nhẹ, chỉ là có hoặc không có. Về phần trình độ, đại khái không người nào có thể náo được.
Ngoan ngoãn đi đến trước mặt hắn, hắn đưa tay nắm lấy tay cô, cầm lên tay cô nhìn nhìn, mập mờ vuốt ve đầu ngón tay của cô: "Ăn điểm tâm sao chưa?"
"Không có."
"Vì cái gì không ăn?"
"Tôi tỉnh lại đã mười giờ rồi, chuẩn bị đi học."
Hắn liếc nhìn cô một cái: "Ăn xong cơm trưa, tôi cho em đi học."
Cô vui vẻ: "Vâng."
Đột nhiên, hắn ôm cô lên trên đùi.
Cô từ chối một chút, sợ kháng cự sẽ làm hắn phản cảm. Vạn nhất hắn mất hứng, không cho mình đi học làm sao bây giờ? Lập tức, cô không dám lại cự tuyệt, ngồi cứng ngắc. Nghĩ thầm rằng, nếu hắn phải ở trong này giữ lấy cô, liền tuỳ hắn đi......
Tay hắn ở trên lưng cô lưu luyến, đẩy áo sơ mi ra thăm dò vào, một bên hôn hai gò má của cô: "Bảo bối......"
"Ừm......" Cô thật sự không thích hắn gọi mình là bảo bối, cô cũng không phải là người vô danh.
"Hôn tôi."
Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn. Vài giây sau, cô nghe lời hôn lên môi hắn.
Môi hắn rất mỏng, hơi lạnh, có chút lạnh nhạt.
Thật sự là không biết hôn như thế nào, sợ hắn không hài lòng, cô thật sự hôn cố gắng, dùng hết tưởng tượng của mình, nhớ lại tình huống hắn hôn mình, học theo......
Tựa hồ, không phải như thế. Cô càng hôn càng nhanh, cũng không thấy hắn có phản ứng, nghĩ mình làm không tốt.
Đột nhiên, hắn đẩy cô ra đứng lên: "Đi thôi."
Uyển Tình sửng sốt mới hồi phục tinh thần lại một chút, đi theo hắn rời khỏi văn phòng. Cô đều cúi đầu dọc theo đường đi, không dám cho người ta thấy mặt mình. Sau khi lên xe, hắn nâng cằm của cô lên, cười nói: "Vừa mới rồi không tồi......"
Lập tức, sắc mặt của cô bạo hồng.
Hắn hôn hôn cô, xem như tưởng thưởng.
Buổi tối, lúc cô làm bài, hắn giống như nhàm chán, cầm lấy sách của cô lật xem. Cô nhìn một cái, cũng không dám hỏi hắn đang làm cái gì, liền mặc kệ hắn.
Đột nhiên, hắn từ trong sách rút ra một tờ giấy, hỏi: "Đây là cái gì?"
Uyển Tình đương nhiên không biết là cái gì, vươn tay định lấy. Hắn né ra, nhìn chăm chú vào cô, hai mắt nhìn không ra cảm xúc. Uyển Tình lòng tràn đầy không yên, không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn bật cười: "Chọc em thôi, làm bài tiếp đi."
Uyển Tình thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn ánh mắt hắn không khỏi có chút nén giận. Cư nhiên dọa cô......
Cô đương nhiên không dám rống hắn, đành phải tiếp tục làm bài.
Mục Thiên Dương nhếch miệng, cầm tờ giấy kia nghiêm túc nhìn, một lát sau đem nó ném vào ngăn kéo, tiếp tục đọc sách.
Ngày hôm sau, Uyển Tình đến trường, học một cái nam sinh trong lớp học đi tới, hỏi: "Đinh Uyển Tình, cái kia......"
"Gì vậy?" Thấy đối phương muốn nói lại thôi, cô không khỏi nghi hoặc.
Nam sinh cố lấy dũng khí hỏi: "Tớ đưa cho cậu một lá thư, cậu có xem không?"
Uyển Tình sửng sốt, không biết vì cái gì nghĩ đến tờ giấy tối hôm qua kia, có chút dọa trụ: "Thư gì?"
"Tớ...... Tớ kẹp ở trong sách vật lý của cậu."
"Vật lý?" Mục Thiên Dương tối hôm qua xem chính là sách vật lý! Cô kêu to, "Cậu viết cái gì?!"
Nam sinh dọa trụ: "Liền...... Liền...... Tớ hỏi cậu muốn hay không làm bạn gái tớ a! Cậu không thấy sao?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 33: Thư tình
Chương 33: Thư tình