Khi chơi bóng, thấy Triệu Mĩ Na không có tới quấn Mục Thiên Dương, Đinh Thải Nghiên thầm nghĩ: tính cô ta thức thời!
Chơi xong, có người đề nghị đi bơi đi, Mục Thiên Dương lắc đầu, chỉ vào Thải Nghiên nói: "Bồi cô ấy ăn cơm."
Các nam nhân nhìn thoáng qua Thải Nghiên, Thải Nghiên nhịn không được xấu hổ. Không thể tưởng được, Mục Thiên Dương trên thương trường mạnh mẽ vang dội, ngoài đời sẽ không chỗ nào cố kỵ thể hiện thân mật như vậy.
Mọi người cũng không dự đoán được Mục Thiên Dương sẽ nói như vậy, hắn từ trước đối với Triệu Mĩ Na cũng chưa coi trọng như vậy.
Triệu Mĩ Na đứng ở xa xa, thản nhiên nhìn bên này một cái, không nói gì.
Những người khác sắc mặt khác nhau. Nam nhân phần lớn cùng Mục Thiên Dương có quan hệ tốt nếu hắn thích Đinh Thải Nghiên, bọn họ cũng chỉ có chúc phúc, tất cả cười đến mập mờ, xem như thừa nhận thân phận của Đinh Thải Nghiên. Nhưng nữ nhân sẽ không tốt như vậy, vô luận là vì chị em tổn thương bởi bất công, hay là xuất phát từ sự ghen tị của bản thân, đều oán hận nhìn chằm chằm Đinh Thải Nghiên.
Đinh Thải Nghiên trong lòng ngọt ngào đến phải phát run, điểm nho nhỏ hận ý ấy, cô căn bản không cần để ý. Mục Thiên Dương! Mục Thiên Dương! Có lẽ hắn không chỉ là một người thành đạt, cũng là một nam nhân biết chăm sóc. Nếu gả vào nhà giàu có đồng thời còn có thể có được một nam nhân yêu mình, thật là cỡ nào hạnh phúc?
Đinh Thải Nghiên nghĩ, tay không tự giác đến gần kéo tay của Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương cúi đầu nhìn cô một cái, nói với mọi người: "Chúng tôi đi trước đây."
"Thiên Dương!" Phía sau đột nhiên Triệu Mĩ Na la lên.
Thải Nghiên nhìn qua, trong lòng cười lạnh: rốt cục nhịn không được sao?
Mục Thiên Dương nhìn Triệu Mĩ Na, khóe miệng giật giật, cúi đầu nói với Thải Nghiên: "Anh đi một chút."
Tay Thải Nghiên cầm lấy tay hắn hơi hơi căng thẳng, thực sợ giờ phút này thả hắn ra sẽ mất hắn đi. Bất quá nghĩ lại cô liền cảm thấy mình lo lắng quá, khi cần vẫn nên rộng lượng chút. Tại phương diện này, Triệu Mĩ Na thật đúng là cao thủ trong đó, cô hẳn là phải học một chút. Vì thế, cô buông hắn ra, ngọt ngào cười: "Tốt, em chờ anh."
Mục Thiên Dương liền đi về phía Triệu Mĩ Na.
Thải Nghiên quay đầu lại, thấy mọi người nhìn cô, có chút không được tự nhiên.
"Chúng tôi đi trước." Có người nói.
Mọi người lục tục rời đi, một nữ nhân trong đó đi đến bên người Đinh Thải Nghiên, lấy âm lượng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy nói: "Cô đừng nằm mơ nữa! Thiên Dương bất quá là chơi đùa chơi đùa với cô thôi, cô cho là cô có tư cách tiến vào nhà giàu sao? Cô ngay cả tư cách xách giày cho Mĩ Na cũng không xứng!"
"Vậy cô cũng đang nằm mơ!" Đinh Thải Nghiên không chút khách khí phản kích.
"Cô có ý gì?"
"Nếu tôi muốn tiến vào nhà giàu là làm mộng, vậy hiện tại tôi cách giấc mộng cũng không xa, mà cô lại cảm thấy tôi không có khả năng đó mới là đang nằm mơ! Liền nhìn xem giấc mộng của chúng ta ai trở thành sự trước thật đi!"
"Cô......" Nữ nhân oán trừng mắt nhìn cô một cái, hất tay tránh ra.
Cô uốn éo đầu, thấy Triệu Mĩ Na đứng ở trước mặt Mục Thiên Dương, cúi đầu rơi lệ, nhất thời chấn động, nhìn về phía Mục Thiên Dương. Thần thái hiện tại của Triệu Mĩ Na, là nam nhân ai cũng động lòng, cô sợ hắn cũng sẽ động lòng.
Triệu Mĩ Na mặc quần áo thể thao màu trắng, giờ phút này cúi đầu rơi lệ, thật sự là mảnh mai tới cực điểm, một chút cũng không có sự hăng hái khi chơi bóng. Đinh Thải Nghiên nghĩ, cô ta nhất định cho tới bây giờ không khóc ở trước mặt Mục Thiên Dương, lúc này đột nhiên khóc, bất quá muốn cho Mục Thiên Dương nhìn thấy một khác mặt của cô, vãn hồi tâm của hắn.
Nếu, không phải là Mục Thiên Dương, Triệu Mĩ Na chắc sẽ thành công. Các cô cũng không biết, tâm của Mục Thiên Dương, sớm đã giao cho một người nữ nhân tên là Đinh Uyển Tình. Chỉ có nữ nhân kia, vô luận là khóc, hay là cười, đều làm cho trái tim của hắn chấn động. Dù chỉ là sợ hãi liếc trộm dò xét hắn một cái, hắn cũng thích.
Ngay cả Mục Thiên Dương chính mình đều cảm thấy đáng sợ, hắn khi nào thì để ý cô như vậy? Nguyên bản, cô chỉ là...... Chỉ là...... Chỉ là cái gì đâu? Theo như lời Thiên Tuyết, công cụ làm ấm giường mà thôi…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 60: Tâm cơ
Chương 60: Tâm cơ