Chờ hắn có rảnh nghe, đã là 20 phút về sau. Trong lúc đó, điện thoại vang lên tổng cộng ba lượt, anh đã đoán được là ai gọi tới. Bắt máy, quả nhiên là Mục Thiên Thành.
Mục Thiên Thành oán giận hỏi: “Anh này, sao bây giờ anh mới bắt? Đã sắp mười hai giờ.”
“Đang tắm.” Mục Thiên Dương thản nhiên nói
Mục Thiên Thành lặng đi một chút, thử hỏi: “Anh vừa rồi không cùng chị dâu nhỏ...... Làm việc chứ?”
“Ừ hứ ~”
“Cái kia...... Thực xin lỗi thực xin lỗi, em chỉ là muốn nói một tiếng sinh nhật vui vẻ với anh trước mười hai giờ! Đều do con nhóc
Thiên Tuyết kia, bảo em tối nay điện thoại cho anh, kết quả em làm việc đến bây giờ, thiếu chút nữa bỏ qua thời gian!”
Mục Thiên Dương đánh gãy anh: “Em hiện tại ở nơi nào?”
“Ấn Độ. Tháng sau trở về, về sau sẽ không đi rồi.”
Mục Thiên Dương dừng một chút: “Vậy tốt lắm. Những chuyện khác trở về rồi nói sau, anh ngủ trước.”
“À ha ha, em biết ~” Mục Thiên Thành mập mờ nói, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng mà!
Mục Thiên Dương lặng đi một chút, bổ sung nói: “Vừa vặn anh muốn
điều Văn Sâm đi hải ngoại, em đã trở lại liền thế vị trí của cậu ta
đi.”
“A? Anh, em sai rồi! Anh họ, anh đại nhân đại lượng, coi như em đang nói dóc đi! Em đi ngủ, ngủ ngon chúc anh có mộng đẹp! Chúc anh cười hở răng, khẩu vị tốt, bạch đầu giai lão sinh ra sớm quý tử ân ái dị
thường với chị dâu bye bye ~” Mục Thiên Thành nói hết một hơi, cúp
nhanh điện thoại.
Mục Thiên Dương vừa lòng gật đầu, hừ, trò nhỏ anh còn không tin chế không được em!
------------------------
Hai tháng sau, thành phố A.
Từ Khả Vi chuẩn bị mang Uyển Tình đi gặp Đỗ Viễn Minh, Uyển Tình mặc
quần áo Đỗ Viễn Minh đưa, Từ Khả Vi vừa lòng cười cười, chỉ kém chưa
nói một câu”Rất hiểu chuyện”.
Uyển Tình hỏi: “Mẹ chuẩn bị cái lễ vật gì cho con gái chú Đỗ?”
“Cho nàng mua một cái trâm cài áo.” Từ Khả Vi mở một hộp trang sức ra, bên trong có một cái trâm cài áo hình dạng lá cây mai, ở giữa
được khảm viên đá xanh biếc trong suốt, thoạt nhìn tràn đầy ánh sáng
màu lung linh.
Mắt Uyển Tình sáng lên, cầm lên nhìn trong chốc lát: “Đây là cái gì? Thủy tinh sao?”
“Pha lê xanh.”
“Thật xinh đẹp!”
“Con thích?”
Uyển Tình gật đầu: “Đúng vậy, con thích. Xinh đẹp như vậy, nữ hài tử
đều sẽ thích mà? Con gái chú Đỗ cũng nhất định sẽ thích.”
Từ Khả Vi ngược lại không thèm để ý con gái Đỗ Viễn Minh có thích
hay không, bà để ý là Uyển Tình thích, nhất thời sinh ra một loại ý
tưởng “Đưa nó cho Uyển Tình”! Nhiều năm như vậy, bà còn không có mua
cho Uyển Tình cái thứ gì tốt đâu, bà đột nhiên cảm thấy có hơi thực xin lỗi cô.
Từ Khả Vi thở dài, chậm rãi gói cây trâm cài áo xong: “Mẹ cũng
không biết mua cái gì tốt, hỏi chú Đỗ con, ông ấy nói giao cho ông
ấy, như vậy sao được? Mẹ đành phải tự mình nghĩ biện pháp tốt.
Điều kiện nhà ông ấy tốt, khẳng định không thiếu cái gì, đành phải mua đồ xa xỉ. Cái này muốn hơn hai ngàn đấy, còn chưa mua đắt tiền như
vậy cho con qua......”
“Chú Đỗ cũng mua đồ mấy ngàn cho con, mẹ cũng đừng không đành lòng nữa!” Uyển Tình cười.
Từ Khả Vi cũng cười: “Chính là đạo lý này, cho nên mới mua cho cô bé ấy một cái đắt tiền. Ai, hi vọng cô bé xem được đi!”
Uyển Tình vỗ vỗ tay bà, nghe điện thoại vang, hỏi: “Có phải chú Đỗ đến hay không?”
Từ Khả Vi đón đứng lên, nói hai câu cắt đứt: “Là hắn, tới cửa, chúng ta đi xuống đi.”
Hai người chạy xuống lầu, đi đến cửa tiểu khu, thấy Đỗ Viễn Minh
đứng trước một chiếc Mercedes, rất là đẹp trai, nhưng lại là vẻ đẹp
trai hoàn toàn bất đồng với người trẻ tuổi, ngay cả xe ở trước mặt hắn
đều có vẻ nhỏ bé.
“Đến đây.” Đỗ Viễn Minh đã thấy các cô, mặt lộ vẻ vui mừng, mở cửa xe một bên ra, “Tình Tình con ngồi đằng sau.”
“Tạ ơn chú.” Ông ấy lại có thể giúp mình mở cửa, Uyển Tình có
chút ngượng ngùng. Ngồi vào trong xe, phát hiện bên trong có người, là
một nữ sinh, đang cúi đầu dùng ipad chơi trò chơi, rũ tóc xuống che hơn
phân nửa bên mặt.
Uyển Tình sửng sốt, nghĩ rằng đây là con gái chú Đỗ, nhịn không
được đánh giá lên. Nhìn không thấy mặt, liền chỉ nhìn cách ăn mặc.
Nhờ hồng phúc được Mục Thiên Dương nuông chiều, cô hiện tại cũng hiểu
mốt, biết được hàng hiệu, cho nên liếc mắt một cái liền nhìn ra váy
đối phương mặc là mẫu Chanel mới nhất, giầy là Prada, mà vòng trên tay
là Cartier!!!
Trời! Nếu không phải cô gái này quá xa xỉ, chính là chú Đỗ rất có tiền. trong lòng Uyển Tình đột nhiên sinh ra một ý nghĩ: cô sẽ không
thích lễ vật mẹ đưa! Đồ hai ngàn đồng, các cô cảm thấy thích hợp, đối
với cô ấy mà nói khả năng chính là đồ bỏ đi!
Đỗ Viễn Minh vàTừ Khả Vi trước sau ngồi vào trong xe, Đỗ Viễn Minh
quay đầu: “Tình Tình, đây là con gái chú Thiến Thiến. Thiến Thiến,
con đừng chơi!”
Trong lòng Uyển Tình nhảy dựng, một loại dự cảm không tốt không hiểu sinh ra. Nàng nhìn về phía “Thiến Thiến”, vừa vặn đối phương ngẩng
đầu, giống như đã gặp nhau ở nơi nào. Ngay sau đó, Thiến Thiến nghiêng
đầu sang chỗ khác, cô cả kinh, Đỗ Thiến!
Đỗ Thiến cũng cả kinh, mãnh liệt trừng lớn mắt: “Tại sao là cô?!”
Đỗ Viễn Minh kinh ngạc hỏi: “Các con quan biết?” Nghe khẩu khí này của cô, dù sao cũng có thể có ân oán gì khác.
Đỗ Thiến nhìn Uyển Tình, nghĩ tới chuyện trung học, trầm mặc trong chốc lát nói: “Bạn học.”
Cô nói có chút không tình nguyện. Vốn Đỗ Viễn Minh nói rõ tìm một
người mẹ cho cô, trong lòng cô cũng rất không thoải mái, còn muốn sai sử ngáng chân đối phương, làm cho đối phương biết khó mà lui! Nhưng
không nghĩ tới đến là Đinh Uyển Tình!
Nếu chỉ là Đinh Uyển Tình cũng thôi, tồi tệ nhất là quan hệ tốt của Đinh Uyển Tình và Mục Thiên Tuyết, hơn nữa theo phán đoán của cô, nam nhân thực sự sau lưng Đinh Uyển Tình, không chừng là Mục Thiên
Dương! Cô cũng không dám lơ là, trong lúc nhất thời cũng không có chủ
ý, chỉ có thể ứng phó trước.
“Các con là bạn học?” Từ Khả Vi cũng kinh ngạc.
Đỗ Thiến ngẩng đầu nhìn cô, Đỗ Viễn Minh nói rõ: “Kêu dì Từ.”
Đỗ Thiến cắn cắn môi, không tình nguyện nói: “Dì Từ......”
Từ Khả Vi gật đầu mỉm cười, nắm chặt túi trong tay, trong túi
chứa trâm cài áo bà chuẩn bị. Giờ phút này, bà luôn luôn một loại
cảm giác: Đỗ Thiến sẽ không thích.
Đỗ Viễn Minh phát hiện Đỗ Thiến và Uyển Tình cũng không cao hứng như thế nào, hoàn toàn không có vui sướng khi bạn học cũ gặp lại, cũng
không biết là tự quan hệ các cô không tốt, hay là bởi vì loại tình
huống gặp mặt này làm cho hai người không thích ứng, chỉ có thể kiên trì nói: “Không nghĩ tới các con là bạn học, vậy thật sự là quá tốt, đây là duyên phận đấy!”
Hai người đều ngẩng đầu cười, cười đến có chút xấu hổ. Vẻ mặt của bọn họ sao có thể giấu diếm được Đỗ Viễn Minh? Trong lòng Đỗ Viễn Minh có
chút băn khoăn, chỉ hy vọng các cô tốt hơn một chút, trăm ngàn đừng
ảnh hưởng hôn sự của ông......
Đỗ Thiến nghĩ nghĩ, lại gần Uyển Tình bên kia một chút. Uyển Tình vừa thấy, cũng đến gần cô. Đỗ Thiến bắt lấy tay nàng, nhiệt tình hỏi:
”Thi vào trường đại học xong chưa gặp cậu qua, cậu thi đỗ trường
nào?”
“Đại học C. Nghe nói ngươi ở nước Mĩ?”
“Ừ, Newyork.” Đỗ Thiến lên đại học cũng không nổi danh ở Trung Quốc,
cho nên liền nói thẳng nơi thành phố trường đang tọa lạc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 322: Tại sao là cô?
Chương 322: Tại sao là cô?