“Ha……” Uyển Tình cười ha hả, “Anh thật đúng là rộng lượng?”
“Vậy
em muốn anh như thế nào?” Mục Thiên Dương kích động buông cô ra, “Em
biết rõ anh để ý hắn, vì sao còn muốn liên hệ với hắn? Em qua đêm ở trên núi với hắn ta, cho dù không có phát sinh cái gì, trong lòng anh vẫn
khó chịu! Rốt cuộc anh đối với em có chỗ nào không tốt, để em báo đáp
lại anh như vậy? Hắn đến Mục thị thực tập, em có biết anh có bao nhiêu
muốn hủy hắn không? Nhưng anh sợ em khó chịu, sợ em tức giận, sợ em
khinh thường anh…….Anh chỉ có thể nghĩ hắn ra không tồn tại, trơ mắt
nhìn hắn ta thành chính thức, ký hợp đồng, bị nhân viên của anh coi
trọng! Em nghĩ rằng anh và em tại sao phải chịu đựng này đó?”
“Anh biết rõ em và anh ta không thể không giữ liên lạc, bằng không mẹ em có thể nghi ngờ……Thì tại sao muốn bức em?”
“Em____” Mục Thiên Dương tức giận không kiềm chế được, “Em cứ phải liên hệ với hắn phải không?”
Uyển Tình thương tâm nhìn anh: “Vì sao anh không tin em?”
“Không phải anh không tin em, anh chỉ sợ mất em.”
“Nếu mà đây là cách mà anh thích, em không cần.”
Mục Thiên Dương ngẩn ra, bỗng dưng nhảy dựng lên rống giận: “Đinh Uyển
Tình! Tự tôn của anh có phải rất xứng đáng bị em giẫm lên hay không?”
Lời hay ý tốt anh đều đã nói hết, đến giờ cô lại nói không cần!
Mục
Thiên Dương tức giận hai mắt đỏ bừng, giữ lấy cô, đặt cô lên giường. Anh không cho phép cô thoát ly khỏi anh, cho dù cô hận anh, anh cũng muốn
cột cô vào bên cạnh mình!
Uyển Tình rống to: “Mục Thiên Dương! Anh buông______”
“Em dựa vào cái gì bảo anh buông em ra?” Mục Thiên Dương ấn bả vai của cô, “Em nói, em dựa vào cái gì?”
Uyển Tình đá mạnh anh một cước, anh không có phòng bị, đột nhiên bị đá
đâu, cả người bị cô đá văng. Uyển Tình thừa cơ lăn xuống giường, đứng
lên chạy ra ngoài.
“Em đi đâu vậy?” Mục Thiên Dương kêu lớn.
Uyển Tình chạy tới cửa, thiếu chút nữa té ngã. Vừa rồi giãy dụa, khiến
cho dép lê ở chân của cô rơi một cái. Cô chống vào khung cửa, quay đầu
liếc nhìn anh một cái, mạnh nắm lên chiếc dép còn lại ném anh! Dép lê
đánh vào ngực anh, anh sửng sốt.
Thừa dịp này, Uyển Tình chạy nhanh ra bên ngoài. Còn thuận tay cầm một đôi giày vải mang theo.
Mục Thiên Dương đuổi theo ra đến, vừa lúc cửa bị đóng lại. Anh tức giận đến cả người phát run, đột nhiên dừng bước.
Vì sao anh phải đuổi theo cô? Anh không khỏi hỏi bản thân.
Hôm nay lại yếu thế, về sau cô sẽ vô pháp vô thiên!
Nhưng vài giây đồng hồ sau,anh vẫn là đuổi theo, nhìn thang máy đã xuống đến lầu một.
Anh ấn thang máy mãnh liệt, một lát sau thang máy mở ra, nhưng anh
không có đi vào. Anh vẫn đang ấn cái nút, nhìn thang máy mở khép mở
khép, sau mấy lần, xoay người lại.
Anh không biết ai đúng ai sai,
anh không muốn thừa nhận bản thân có lỗi! Nhưng anh lo cho an nguy của
cô, cầm điện thoại di động muốn gọi cho cô, lại không hạ tay được.
Lần này quyết không được cúi đầu trước, bằng không cô càng ngày càng kiêu ngạo!
Anh ném mạnh điện thoại xuống giường, lại thấy điện thoại của cô. Tốt
lắm, hiện tại không cần rối rắm. Anh đặt mông ngồi ở trên giường, cúi
đầu nhìn chiếc dép lên của cô.
Cư nhiên dám ném dép vào người anh!
Mục Thiên Dương oán hận cắn răng, tưởng tượng thấy đau mắng cô một
chút, một lát sau lại thống khổ cúi đầu. Vì sao cô không để cho bản thân quá đáng một chút……..Vì sao?
Qua mười phút, anh tỉnh táo lại, gọi điện thoại cho Thiên Tuyết, bình tĩnh hỏi: “Uyển Tình trở về phòng ngủ sao?”
“A?” Thiên Tuyết nghi hoặc, “Không phải cậu ấy ở chỗ anh….”
“Cô ấy vừa mới trở về.”
“Nga……” Thiên Tuyết cảm thấy lạ, “Cậu ấy còn chưa quay về, làm sao vậy?”
“…….Không có việc gì.”
“…….” Không có việc gì mới là lạ!.
Mục Thiên Dương không nói nữa, cúp điện thoại, nằm ngửa lên giường, nhìn trần nhà.
Uyển Tình lúc này, cánh anh không đến trăm mét, ngay tại dưới lầu. Sau
khi cô chạy ra ngoài, thấy thang máy đang có người dùng, sợ anh đuổi kịp, liền trwucj tiếp đi cầu thang bộ. Chạy mấy tầng, đau lòng không có
khí lực, liền ngồi xuống, một mình vụng trôm khóc.
Cô đột nhiên minh bạch một sự việc: Chỉ có thích là không đủ.
Sau khi khóc khô nước mắt, cô nhớ tới nên tìm chỗ ngủ, hiện tại cũng
chỉ có thể quay về trường học. Buông đôi giày vải đang ôm trong ngực ra, phát hiện vì tình thế cấp bách cô cầm nhầm của Thiên Tuyết. Chân Thiên
Tuyết lớn hơn chân cô, cô đeo vào không có áp lực, vì thế chậm rãi đeo,
từ từ xuống lầu.
Cô đi xuống bằng thang bộ, sau đó đi bộ về trường học, trước kia chưa từng đi, rốt cuộc đi bao lâu, cô cũng không biết nữa.
Dù sao, Mục Thiên Dương lo lắng cho cô, cách mười phút lại gọi cho
Thiên Tuyết một lần. Vừa rồi Thiên Tuyết còn tưởng anh nói giỡn, hò hét
cũng nên dỗ trở về, không nghĩ tới thật là không thấy người, vội hỏi:
“Sau hai người lại thế này?”
Mục Thiên Dương phiền chán nói: “Cô ấy về đến nơi em gọi điện thoại cho anh.”
Thiên Tuyết cúp điện thoại, gọi điện thoại cho Uyển Tình.
Mục Thiên Dương nghe thấy tiếng chuông. Nhìn cái tên hiện lên màn hình, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất đắc dĩ nghe: “Cô ấy không mang theo
điện thoại…….”
Thiên Tuyết ngẩn ra, rống to: “Mục Thiên Dương! Rốt
cuộc anh làm gì ngươi ta vậy? Nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, em liều mạng
với anh!”
Cúp điện thoại, cô gấp đến độ xoay quanh.
Lý Ức và
Liễu Y Y đều ở phòng ngủ, Liễu Y Y đang chơi game, nghe vậy chỉ thản
nhiên liếc mắt nhìn cô một cái. Lý Ức đang ở trong toilet tăm rửa, nghe
không rõ ràng, đặc biệt cái tên phía trước, hoàn toàn không biết cái gì.
Thiên Tuyết suy nghĩ hai phút, rời khỏi phòng ngủ, vừa chạy xuống lầu,
vừa gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương: “Cậu ấy đi khi nào? Đã đi bao
lâu rồi?”
“Hơn hai mươi phút đi……” Mục Thiên Dương không có khí lực nói.
“Hơn hai mươi phút?” Thiên Tuyết thở dốc kinh ngạc, “Đi đường cũng nên đến nơi rồi!”
Cô cúp điện thoại, chạy nhanh xuống lầu.
Cô nghĩ ra cửa trường học đón người, nhìn thấy người trở về sớm một
chút, sẽ yên tâm sớm một chút. Trường học của các cô lớn, mất 10 phút cô mới đi đến cổng trường học, đợi một lát liền nghĩ: cửa trường của các
cô nhiều như vậy, vạn nhất cậu ấy đi cửa khác thì sao?
Cô lập tức
chạy quay lại, chạy đến dưới lầu ký túc xá, đã thở hồng hộc. Liếc mắt
nhìn ánh điện sáng ngời cửa ký túc xá, cô gọi điện thoại cho Liễu Y Y:
“Y Y, Uyển Tình trở về chưa?”
“Chưa về.”
“Nga, cảm ơn…..” Thiên Tuyết cúp điện thoại, quyết định chờ ở chỗ này.
Cô ngồi ở chỗ cô quản lý, thất hồn lạc phách đợi, rốt cuộc nhìn thấy
Uyển Tình không có hồn vía từ bên ngoài trở về, mạnh tiến lên: “Uyển
Tình___”
Uyển Tình ngẩng đầu: “Sao cậu lại ở chỗ này?”
Thiên Tuyết ôm cổ cô: “Cậu làm tớ sợ muốn chết!”
Uyển Tình sửng sốt, cậu ấy biết chuyện gì xảy ra? Là Mục Thiên Dương nói cho cậu ấy?
Nhất thời, trong lòng Uyển Tình không biết có tư vị gì. Vì sao anh phải làm như vậy? Vì sao còn muốn cai quản cô………
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 350: Chỉ có thích là không đủ
Chương 350: Chỉ có thích là không đủ