Edit: minhhy299
“Ông có ý tứ gì?!” Thiên Tuyết bất mãn hỏi.
Đỗ Viễn Minh một chút, giải thích: “Chỉ sợ là có người muốn châm ngòi hai nhà chúng ta. Anh của cô thật muốn giết người, chắc chắn sẽ không ngốc đến dùng xe của mình?” Ông xoa xoa trán, đầu óc cũng loạn, trật tự nói chuyện đều có chút phân chia không rõ. Từ Khả Vi và ông kết hôn còn không đến một năm...... Chẳng lẽ ông khắc vợ?
Mục Thiên Thành nghe vậy, con mắt híp lại, đầu óc lập tức động đứng lên.
Thiên Tuyết tạm dừng, nghĩ Đỗ Viễn Minh mất vợ, trong lòng khẳng định cũng rất khó chịu, vừa mới trong lời nói hẳn là lời nói vô tâm, cũng không có nhằm vào Mục gia. Cô quay đầu hỏi Mục Thiên Thành: “Anh hai đâu?”
“Còn ở trong cục cảnh sát, luật sư ngày hôm qua đi ra, chờ xác định không có hiềm nghi, sẽ thả ra.”
Thiên Tuyết nghe xong, đột nhiên trầm mặc xuống dưới. Chỉ cần chưa làm qua, ai hoài nghi cũng không quan hệ, chắc chắn sẽ trong sạch. Nhưng Uyển Tình thì sao? Cho dù cô biết anh hai trong sạch, nhưng cái này là xe của anh hai, chỉ sợ trong lòng vẫn đang có khúc mắc.
Cả ba người đăm chiêu, thư ký của Đỗ Viễn Minh, lái xe cũng đi lên, tới hỏi lịch trình hôm nay của Đỗ Viễn Minh.
Đầu óc Đỗ Viễn Minh một mảnh hỗn loạn, nửa ngày mới nói: “Trước liên hệ nhà xác linh tinh được rồi. Chuyện này cảnh sát còn đang tra, không biết có thể khám nghiệm tử thi hay không, phải gọi điện thoại đến cảnh sát cục hỏi một chút, nếu không thành vấn đề...... Sắp xếp hết thảy cũng phải hỏi trước Uyển Tình. Ừ...... Còn có, gọi điện thoại cho Thiến Thiến, kêu nó trở về.”
Tuy rằng Đỗ Thiến và Từ Khả Vi bất hòa, nhưng người đã chết, cô như thế nào cũng là thân phận “Con gái”, phải trở về. Mặt khác cũng là cho Uyển Tình mặt mũi, càng không thể làm cho bên ngoài đoán lung tung!
Thư ký gật đầu, tính nhẩm thời gian Newyork một chút, quyết định lập tức thông báo cho Đỗ Thiến, đồng thời xuất phát đi làm những chuyện khác.
Thiên Tuyết hỏi: “Các người ăn gì chưa?”
Hai người lắc đầu.
Cô lập tức an bài: “Vậy anh họ đi mua một ít đi, còn phải làm việc cả một ngày, không thể không có tinh thần. Không biết trong khách sạn có cái gì, nếu như không có, anh đi mua một ít sữa đậu nành ở bên ngoài, hộp đựng nhỏ, nếu có bánh mới ra lồ và bánh kem nhỏ càng tốt, nếu mua sữa, nhớ phải xem hạn sử dụng.”
Đầu óc Mục Thiên Thành ông một chút, thầm nói,tự nhủ khi nữ nhân cẩn thận thật là khủng khiếp, lập tức mặc niệm lời nói cô ở trong lòng một lần.
Thiên Tuyết nói hết với hắn, rồi nói với Đỗ Viễn Minh: “Cháu đi xem Uyển Tình tỉnh không, nếu tỉnh, kêu cô cùng ăn.”
Đỗ Viễn Minh liếc nhìn cô một cái: “Đã làm phiền cháu.”
“Không khách khí.”
Thiên Tuyết trở lại phòng, thấy Uyển Tình còn đang ngủ, cho cô dịch dịch góc lưng, không có đánh thức cô. Ngồi vài phút, phỏng chừng Mục Thiên Thành lấy lòng bữa sáng đã trở lại, lại đi tìm anh. Đi vào phòng, phát hiện Đỗ Viễn Minh không có ở đây, cô muốn đi toilet, vốn không có hỏi.
Mục Thiên Thành nói: “Cảnh sát kêu Đỗ tổng đi hiệp trợ điều tra, còn hỏi an bài hậu sự như thế nào, phỏng chừng sẽ khám nghiệm tử thi.”
Thiên Tuyết sửng sốt, để một hộp sữa cùng hai khối bánh ở một bên, lưu cho Uyển Tình, sau đó cau mày ăn này nọ, lo lắng lo lắng hỏi: “Khám nghiệm tử thi có thể giống trong《 Bằng chứng thép 》như vậy hay không?”
“Loại nào?” Mục Thiên Thành không thấy qua TV kia.
Thiên Tuyết đột nhiên cảm thấy không khẩu vị, hút sữa hai cái mới cảm thấy thông thuận hơn: “Sẽ...... Mở bụng ra.”
“Đây là tai nạn xe cộ, trọng điểm là ngoại thương, về phần nội tạng bị thương, trước lúc giải phẫu bác sĩ khẳng định ghi lại, cảnh sát chính là lại xác định một lần, bọn họ nghiệm xong rồi, người nhà mới chuẩn bị tốt hậu sự.”
Thiên Tuyết phát cáu, thật đúng là không muốn thi thể của Từ Khả Vi bị phá hư: “Vậy đừng cho Uyển Tình biết, cô khẳng định không thích mẹ mình đã chết còn muốn bị người nghiệm đến nghiệm đi.”
“Đó là đương nhiên.” Mục Thiên Thành trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi, “Em đối với chuyện này có ý kiến gì không?”
“Cái nhìn gì?” Thiên Tuyết không rõ anh hỏi cái gì.
Anh bình tĩnh nói: “Vừa rồi Đỗ tổng nói, nếu như là anh hai chúng ta giết người, tổng sẽ không ngốc đến dùng xe của mình, lời này nhưng thật ra sự thật. Nhưng xe anh hai đã đánh mất, tai nạn xe cộ lại có thể là mưu sát. Nếu trước tiên có thể giả thiết, người trộm xe của anh hai bán cho những người khác, hung thủ hoặc thuê hoặc mua, vừa mới chạy đến chiếc xe này......”
“Đây cũng quá trùng hợp đi!”
“Xác thực. Cho nên khả năng lớn hơn nữa chính là hung thủ trộm xe! Từ phương diện nào đến xem, đều khó có khả năng là anh hai giết người, mà anh muốn giết, cũng không khả năng lưu lại chứng cớ chỉ về chính mình. Hung thủ lộ ra một cái sơ hở lớn như vậy ——”
“Cố ý.” Thiên Tuyết khẳng định nói.
“Nhưng mà có người sẽ tin sao?”
“Ba người thành hổ, mặc kệ chúng ta tin hay không, truyền ra, tự nhiên sẽ có người tin!”
“Vấn đề căn bản truyền không ra đấy.” Mục thị và Đỗ thị cũng không phải ngồi không, huống chi lúc trước Mục Thiên Dương còn tìm Âu Kì Thắng mượn máy bay, lại liên lụy tiến một cái Âu thị và Long Diễm Minh, ai sẽ cho phép truyền ra?
Thiên Tuyết suy tư một lát, nghi hoặc hỏi: “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Nếu không truyền ra, liền tình huống trước mắt, có thể có người tin hay không? Cho dù không tin, có thể sinh ra khúc mắc trong lòng hay không!”
Thiên Tuyết chấn động: “Uyển Tình!”
“Đúng!” Mục Thiên Thành gõ một chút cái bàn, “Chỉ có chị dâu nhỏ! Chị dâu nhỏ càng yêu anh họ, sẽ càng chú ý, chẳng sợ cuối cùng trả lại trong sạch của anh họ, trong lòng cô vẫn đang khả năng có vướng mắc! Mà tình huống hiện tại, cho dù trong sạch, chị dâu nhỏ có nguyện ý không nghe vẫn là một sự việc đâu.”
“Là ai?” Thiên Tuyết kinh hỏi, “Ai cùng bọn họ không qua được ——” cô dừng mạnh lại, bởi vì cô nhớ tới một người.
Mục Thiên Thành cũng nhớ ra một cái, đồng thời lên tiếng với cô: “Đinh, Thải, Nghiên......”
Hai người cũng không dám tin tưởng, trầm mặc xuống dưới. Đã lâu, Thiên Tuyết mới nói: “Cô không phải nhảy lầu sao? Không phải xuất ngoại sao?”
Mục Thiên Thành nghĩ một chút: “Xuất ngoại không phải là không thể trở về được, nhưng nhảy lầu...... Cô lúc ấy thành người thực vật, thì vừa xuất ngoại lập tức tỉnh ——” một chút.
Thiên Tuyết vội hỏi: “Như thế nào?”
“Nếu thật sự là vừa xuất ngoại liền tỉnh, bị thương nặng hơn nữa trải qua điều trị đã hơn một năm, cũng có thể động.”
Thiên Tuyết thở hốc vì kinh ngạc.
“Cho dù cô không động đậy, còn có thể mua giết người.”
“Anh nhanh tra!” Thiên Tuyết nói, “Muốn thật sự là cô, Uyển Tình khẳng định sẽ không trách đến trên người anh hai.”
Mục Thiên Thành giữ lại ý kiến: “Vậy cũng không nhất định. Thù nhà Đinh Thải Nghiên này, một nửa là anh họ gây ra, bản thân anh tình nguyện đổi một người khác.”
“Anh ngược lại đi tra trước đi!” Thiên Tuyết gấp đến độ đá anh đi, lại lo lắng Uyển Tình, hốt ha hốt hoảng cầm bữa sáng trở về phòng.
Uyển Tình tiếp tục ngủ một giờ mới tỉnh, nhưng người cũng không có nghỉ ngơi tốt, chính là bên ngoài rất ầm ỹ, đều là âm thanh xe cộ.
Thiên Tuyết đỡ cô đứng lên: “Cậu rửa mặt đánh răng trước, sau đó ăn một chút gì.”
“Mẹ tớ......”
“Chú Đỗ nói toàn bộ nghe lời ý kiến của cậu, cậu vẫn là ăn trước một ít đồ đi. Chuyện của dì, đương nhiên cậu phải lên tinh thần để an bài hoàn mỹ.”
Uyển Tình gật đầu, hậu sự của mẹ, đương nhiên không thể có một chút qua loa. Nhưng là, mẹ mất...... Nước mắt của cô quét chảy xuống.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 412: Ai sẽ tin?
Chương 412: Ai sẽ tin?