TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 452: Đỗ Thiến chết

́t

Edit: minhhy299

“Ừ, đi công ty một chuyến.” Mục Thiên Dương đi qua, hôn trên trán cô một cái, “Anh rất nhanh trở về, có việc gọi điện thoại cho anh.”

Uyển Tình không muốn anh rời đi, cô không muốn một mình. Cô sợ hãi căn phòng trống trải này, muốn anh ở cùng mình. Nhưng cô biết, đây là không có khả năng. Anh có công việc, phải đi làm. Anh luôn luôn bề bộn nhiều việc, hai năm nay vì cô, bôn ba hai nơi, càng thêm bận!

Cô túm một góc chăn, nhẹ giọng đáp ứng: “Ừ.”

Mục Thiên Dương nhìn bộ dáng cô nghe lời, tràn đầy đau lòng, ít muốn rời đi. Anh nâng mặt của cô lên, hôn ở môi cô một chút: “Anh gọi Thiên Tuyết lại đây cùng em.”

“Ừ.”

Sau khi anh ra ngoài, Uyển Tình liền rời giường. Vừa mặc quần áo tử tế, Thiên Tuyết đến đây. Thiên Tuyết là bị Mục Thiên Dương kêu từ trong ổ chăn lên, Mục Thiên Dương muốn đi làm, thức dậy khá sớm, cô còn buồn ngủ, áo ngủ cũng chưa đổi liền lên đây, nghĩ rằng có thể cùng Uyển Tình ngủ lại một giấc.

Kết quả nhìn đến Uyển Tình ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, sâu ngủ tring cô đều bay, hỏi: “Sao thức dậy sớm như vậy?”

“Ngủ không được.” Uyển Tình nói. Mấy ngày nay vẫn đang mất ngủ, có Mục Thiên Dương ở thì tốt, có thể an ổn ngủ một chút, anh vừa đi, cô liền ngủ không được.

“Vậy đi ăn sáng đi, anh hai hẳn là còn chưa đi đâu.”

“Anh ấy ăn qua điểm tâm mới đi.” Uyển Tình nói. Khi anh rời giường cô cũng không biết, sau đó thấy lạnh mới phát giác, vừa vặn anh ăn sáng xong trở về thay quần áo.

Thiên Tuyết sửng sốt, thấy bộ dáng cô có hơi cô đơn, lẩm bẩm nói: “Anh ấy cũng không chậm chút đi, có việc gì gấp sao?”

Uyển Tình nhưng thật ra khéo hiểu lòng người: “Anh thật lâu không đến công ty, có thể đi.”

Kỳ thật Mục Thiên Dương là muốn sớm một chút xử lý xong chuyện trong công ty, sau đó trở về bồi cô, bởi vì mấy ngày hôm trước cô đều khoảng 10 giờ mới rời giường, nào biết hôm nay không có anh, ngủ không an ổn.

Bữa sáng trên bàn, Mục lão gia và Ngô Nhã đã ở đây. Uyển Tình có hơi sợ hãi với Ngô Nhã, Ngô Nhã bị Mục lão gia gõ một chút, nào dám lại có ý kiến với cô? Ngay cả trong lòng có hơi khó chịu, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, ngược lại vẻ mặt ôn hoà, khuyên cô ăn nhiều một chút.

Bất quá Ngô Nhã là người thông minh, không có lập tức quá tốt với cô, thoạt nhìn còn giống như chỉ có mặt ngoài. Bởi vậy cô và Thiên Tuyết đều chỉ nghĩ đến bà là vướng Mục lão gia ở đây, không thể không như vậy, không có hoài nghi có phải phát sinh qua cái gì hay không.

Sau khi ăn sáng, Thiên Tuyết, Mục lão gia và Uyển Tình xem tivi, Uyển Tình không yên lòng, cả người thực suy sút. Hai người lại nói chuyện phiếm hấp dẫn cô gia nhập, muốn nói điểm gì dẫn cô vui vẻ một chút, nhưng cô chính là vui vẻ không nổi, ngược lại luôn thất thần, một lát công phu liền im lặng xuống.

Hai người bất đắc dĩ, lại không dám lại lấy chuyện đứa nhỏ khuyên cô, sợ chọc cô khóc.

Lúc này, Uyển Tình nhớ tới lời nói Mục Thiên Dương lúc gần đi, sờ sờ trên người.

Thiên Tuyết hỏi: “Cậu tìm cái gì?”

“Di động.” Cô không muốn gọi điện thoại đi ảnh hưởng công việc của Thiên Dương, nhưng vạn nhất Thiên Dương cho cô gọi đâu?

“Có phải ở trên lầu hay không? Mình đi lấy cho cậu.” Thiên Tuyết nói xong liền đi lên lầu.

Uyển Tình mấy ngày nay cũng không dùng điện thoại, điện thoại đã sớm tắt. Thiên Tuyết cầm lên sạc pin, đặt ở một góc phòng khách, sau đó khởi động máy.

Không trong chốc lát, di động liền vang lên. Thiên Tuyết lập tức chạy tới, nhìn thoáng qua nhíu mày, do dự mà muốn trực tiếp cắt đứt hay không.

Uyển Tình đi qua đi: “Là ai?”

Thiên Tuyết chần chờ một chút, cầm di động cho cô. Cô vừa thấy, là Đỗ Viễn Minh, trong lòng thực phản cảm. Sau một lúc lâu, cô vẫn là bắt máy.

Âm thanh của Đỗ Viễn Minh truyền đến: “Uyển Tình?”

“Chuyện gì?”

“Không......” Đỗ Viễn Minh nhẹ nhàng thở dài, “Mấy ngày nay liên hệ con không được, có chút lo lắng.”

“Không cần!” Uyển Tình kích động nói.

Đỗ Viễn Minh trầm mặc một lát: “Ta chỉ là muốn hỏi con một chút, muốn trở về đốt vàng mã cho mẹ con hay không.”

“Chính tôi sẽ đốt.” Uyển Tình nói, “Tôi nghĩ mẹ tôi cũng không muốn tiếp thu đồ ông đốt!”

Trong lòng Đỗ Viễn Minh vừa thông suốt, là thật nói không ra lời. Uyển Tình cúp điện thoại, cả người phát run.

Thiên Tuyết vội vàng đỡ lấy cô: “Làm sao vậy? Ông ta nói cái gì?”

Uyển Tình lắc đầu: “Không có việc gì...... Ông ta nói đốt vàng mã cho mẹ, mẹ là bị Đỗ Thiến giết chết, đó là con gái ruột của ông, sao ông còn có mặt mũi nói lời như thế, làm loại sự tình này?!”

Mục lão gia khuyên nhủ: “Đừng tức giận đừng tức giận, nổi cáu hại thân thể không tốt. Người không liên quan, không cần lo cho ông ta. Ngày mai đi đổi số, miễn cho ông ta quấy rầy con.”

Uyển Tình gật gật đầu: “Cám ơn ông nội......”

Sắp đến giữa trưa, Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành trở về. Mục Thiên Dương kêu Mục Thiên Thành cầm cặp tài liệu của mình đến phòng ngủ, sau đó ôm lấy Uyển Tình hỏi: “Khi nào thì rời giường? Ăn sáng chưa?”

Ngồi bên cạnh tận mắt nhìn thấy, Uyển Tình không dám giấu diếm, thành thành thật thật trả lời.

Anh nghe xong, hơi khẽ cau mày: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”

“Buổi chiều ngủ tiếp.” Uyển Tình nói.

Thiên Tuyết xen mồm nói: “Anh đi rồi, cậu ấy không cảm giác an toàn, sao ngủ?”

Uyển Tình trừng cô một cái, cô không sao cả nghiêng đầu.

Mục Thiên Dương cứng lại, tay nắm bả vai Uyển Tình thật chặt, thấp giọng nói: “Thật có lỗi......”

“Anh đừng nghe cậu ấy nói bừa.” Uyển Tình nói, “Ngủ lâu choáng váng đầu, vẫn là hít thở không khí mới mẻ tốt hơn.”

Mục Thiên Dương nhìn thẳng cô, thực đau lòng, không quang tâm Mục lão gia đang ở bên cạnh, hơi nhẹ nhàng bế cô lên.

Thiên Tuyết vốn muốn nói cho anh biết chuyện Đỗ Viễn Minh gọi điện thoại đến, nhưng anh từ trước đến nay như hình với bóng với Uyển Tình, cơm nước xong lại bồi Uyển Tình đi ngủ ngủ trưa, cô không tìm thấy cơ hội. Sau nghĩ lại, có lẽ Uyển Tình chắc sẽ nói cho anh biết. Bất quá cũng không xác định, phải đi nói cho Mục Thiên Thành.

Trong lòng Mục Thiên Thành hung tợn: mẹ nó! Cha đây tha cho ông một mạng, ông càng muốn hướng đến nòng súng! Được rồi, hiện tại con của chị dâu nhỏ cũng không còn, lười tích đức cái gì, bắt đầu làm thôi!

Vì thế, anh lén gọi một cú điện thoại, vài ngày sau, 《phát sóng tin tức》 nói cho nhân dân cả nước: thời gian địa phương buổi chiều ngày hôm qua, một khu đại học ở Newyork phát sinh sự kiện đấu súng, có 18 người bị thương, hai người tử vong, trong đó có một lưu học sinh Trung Quốc......

Lưu học sinh Trung Quốc, chính là Đỗ Thiến.

Đỗ Viễn Minh nhận được tin tức, tiến nhanh đến Nước Mĩ. Mục Thiên Dương và Uyển Tình qua hai ngày mới nhận được thông báo, là cảnh sát điều tra tai nạn xe cộ Từ Khả Vi nói cho bọn anh biết. Hiện tại người hiềm nghi lớn nhất đã chết, bọn họ chuẩn bị kết án.

Uyển Tình và Mục Thiên Dương cũng chưa nghĩ đến Đỗ Thiến sẽ chết đột nhiên như vậy. Uyển Tình cho là ngoài ý muốn, cảm thấy cũng coi như ông trời mở mắt, người thu thập cô không được, trời lại thu! Mục Thiên Dương đoán có thể là Mục Thiên Thành làm, nhưng mà không muốn đi hỏi rõ ràng.

Ở trong lòng bọn họ, hận không thể nghiền xương Đỗ Thiến thành tro, thế cho nên không nghĩ tới làm cho cô chết, bởi vì chết rất tiện nghi cho cô! Bọn họ muốn cho cô chịu đủ trên thế giới sở hữu đắc tội, làm cho pháp luật chế tài cô! Nhưng là cô chạy, bọn họ không biết nên làm cái gì bây giờ, nghe được cô đã chết, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đã chết cứ chết, về sau không cần lại vì cô hao phí tâm thần, có thể qua cuộc sống của mình.

| Tải iWin