TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 512: Tảo mộ

Uyển Tình không muốn nhắc tới chuyện cũ trước kia, đứng lên nói: “Ông cứ hỏi Thiên Dương đi, cháu đã nói với anh ấy rồi.”

Đi xuống lầu, cô nghe được Ngô Nhã đang cùng Mục Thiên Dương thương lượng: “Con sửa hai phòng cách vách cho bọn nhỏ à? Mới đầu còn có thể không quen, nếu không thì mời bảo mẫu đi.”

Uyển Tình sửng sốt, không biết bà ta đang muốn làm chuyện gì đây. Ngô Nhã phát hiện cô xuống lầu, cười đến thực dịu dàng, thật giống như lúc trước không có phát sinh khúc mắc gì vậy. Càng là như vậy thì Uyển Tình càng kinh sợ bà ta.

Mục Thiên Dương thấy Uyển Tình xuống dưới thì đứng lên nói: “Chuyện này nói sau, tới lúc đó sẽ để cho Uyển Tình an bài.”

Uyển Tình cũng không tiếp câu chuyện này, hướng tới Ngô Nhã nói ra lời khách sáo: “Dì, cháu về phòng đây.”

Ngô Nhã cười đứng dậy: “Cháu nên chuyển tới đây sớm hơn một chút, Thiên Dương đã đợi cháu rất lâu.”

Mục Thiên Dương vừa nghe, nhìn Uyển Tình liếc mắt một cái, hơi xấu hổ, vội vàng kêu Đinh Đinh Đương Đương: “Nói tạm biệt với bà nội đi con.”

“Bà nội tạm biệt.” Hai đứa cùng đồng thanh nói.

Lòng Ngô Nhã ấm áp, khom người hôn mặt bọn trẻ: “Nên sớm một chút cùng mẹ chuyển lại đây a.”

Hai đứa nhỏ cái hiểu cái không gật đầu.

Sau khi Mục Thiên Dương đưa Uyển Tình trở về thì liền lưu lại. Ngày hôm sau lại muốn đi tảo mộ Từ Khả Vy, hai người chuẩn bị nhang đèn, giấy tiền vàng bạc, cũng chuẩn bị cả quần áo cho đứa nhỏ để phòng ngừa vạn nhất.

Chạng vạng mang mang hai đứa nhỏ đi phụ cận tòa thành nơi Tiểu Nghiễm đã khoa trương giới thiệu, mấy bạn nhỏ cùng tuổi chơi đặc biệt vui vẻ, làm tiêu hao phần lớn tinh lực khí lực. Thời điểm đi ngủ, không đợi Uyển Tình kể chuyện xưa, hai đứa nhỏ liền ngủ. Uyển Tình nhìn khuôn mặt bọn chúng đang ngủ, cảm thấy đặc biệt uất ức.

Mục Thiên Dương cũng ghé vào bên giường nhìn, qua nửa giờ, Uyển Tình mới hỏi anh: “Anh không đi ngủ à?”

Mục Thiên Dương bất mãn nhìn cô, Uyển Tình né tránh ánh mắt của anh, giả bộ không hiểu. Mục Thiên Dương bất đắc dĩ nói: “Anh có chút đói bụng, có đồ ăn khuya nào không?”

“Bánh trôi được không?”

“Ừm.”

“Em đi làm.” Uyển Tình nhỏ giọng nói, rời khỏi phòng.

Qua nửa giờ thì bánh trôi đã làm xong. Mục Thiên Dương cùng Uyển Tình ở phòng khách mỗi người ăn một chén, ăn xong, Mục Thiên Dương thỏa mãn nói: “Thực ngon!”

“Em đi rửa chén bát.” Uyển Tình nói.

Rửa xong chén bát trở lại, phát hiện anh đang nằm nghiêng trên sô pha. Cô đang muốn nói chuyện thì anh hướng cô vươn tay ra. Cô dừng lại một chút rồi cũng chậm rãi bước tới, đưa tay qua, vừa chạm đến thì đã bị kéo ngã trên người anh.

“Anh làm gì vậy?” Uyển Tình nhỏ giọng hỏi.

Mục Thiên Dương đẩy những lọn tóc trên trán cô ra, nhìn kỹ cô, nhẹ tay mơn trớn gò má cô: “Em đã gầy đi?”

“Ừm … Anh cũng vậy.”

Tay anh đưa ra sau đầu cô, đem đầu cô hướng tới mình, trán áp lên trán cô, khàn khàn nói: “Anh rất nhớ em.”

“Em cũng vậy …” Uyển Tình nhẹ giọng nói, ôm anh muốn rơi lệ.

Anh nhẹ nhàng hôn cô, chậm rãi mơn trớn da thịt cô, dịu dàng lưu luyến. Uyển Tình hơi run rẩy, đôi tay vòng qua ôm cổ anh.

Anh ôm lấy cô đi thẳng về phòng ngủ.

Quần áo rơi ra từng mảng, nùng tình mật ý …

Đột nhiên phòng cách vách có tiếng khóc của bọn trẻ: “Mẹ … Mẹ —”

Hai người bỗng dưng bừng tỉnh, Mục Thiên Dương thân mình cứng đờ: Đừng phá hủy chuyện tốt của ba ba a!

Uyển Tình dừng một lát, phát hiện hai đứa nhỏ đều tỉnh dậy, vội vàng đẩy anh ra, ngồi xuống mặc quần áo: “Em đi xem con, có thể là muốn đi vệ sinh.”

Mục Thiên Dương ôm cô hôn một chút: “Nhanh chút nha.”

Uyển Tình xấu hổ nói: “Anh đi ngủ đi. Bọn nhỏ sợ ngủ một mình...”

Mục Thiên Dương sắc mặt u buồn.

Uyển Tình ôm anh hôn một chút, cười xấu hổ: “Còn…thời gian mà.”

Mục Thiên Dương muốn nói về sau là chuyện của về sau, hiện tại anh muốn bù đắp cho trước kia a! Nghe đứa bé càng khóc thanh âm càng lớn, anh cũng đau lòng, chỉ có thể buông tha cho cô: “Em đừng có chỉ yêu đứa nhỏ không thôi, cũng phải yêu anh nữa a ~”

Uyển Tình lại hôn anh một chút xem như an ủi: “Là con của anh đó.”

Mục Thiên Dương trong lòng run lên, rất là cảm động. Đang muốn ôm cô một chút, cô liền lúng túng rời đi: “Anh ngủ sớm một chút đi!” Bảo bảo khóc cổ họng đều muốn rách rồi a!

Uyển Tình chạy về phòng, gặp hai đứa nhỏ đáng thương đang ngồi trên giường. Nhìn thấy cô, hai đứa từ trên giường bước lại: “Mẹ! Mẹ!”

“Làm sao vậy?” Uyển Tình vội vàng chạy tới ôm bọn chúng.

“Mẹ đừng đi …” Hai đứa nhỏ khóc nói, “Mẹ mau tới đây ngủ!”

“Được rồi được rồi, mẹ sẽ ở đây ngủ, mẹ không đi đâu nữa. Mẹ chỉ đi vệ sinh thôi …” Uyển Tình sờ đầu chúng, sợ chúng đái dầm, đều mang đi toilet một lần.

Mục Thiên Dương cũng muốn đi xem đứa nhỏ, nhưng “tình trạng” của anh hiện tại không tốt lắm, chỉ có thể nằm trên giường thở dài. Thở dài một hơi, nghe phòng cách vách đã an tĩnh trở lại, anh thì ngủ không được đây. Lăn qua lộn lại nửa ngày, lửa trên người cũng không có dập tắc. Đang do dự có nên đánh thức Uyển Tình hay không, đột nhiên nhớ tới — không có bao cao su!

Rối rắm một hồi rồi cũng đi tắm nước lạnh, nhiệt tình của anh rất nhanh liền dập tắc, an ổn đi ngủ.

Ngày hôm sau, anh tự mình lái xe mang Uyển Tình đi tảo mộ Từ Khả Vy.

Ở trước mộ phần, Uyển Tình dạy đứa nhỏ kêu bà ngoại, quỳ lạy và thắp nhang.

Mục Thiên Dương làm hết thảy như rất quen thuộc, Uyển Tình hỏi: “Anh thường đến đây à?”

Anh dừng lại một chút: “Bình thường ngày giỗ anh thường đến. Ngày thanh minh gặp phải viện trưởng Phúc Lợi Viện nên thuận tiện tảo mộ luôn.” Bởi vì ngày giỗ sau ngày thanh minh không lâu, anh mỗi lần đến đều phát hiện có người đã tế bái.

Uyển Tình đột nhiên khóc: “Mọi người đều nhớ kỹ mẹ, chỉ có em…”

“Em cũng không phải cố ý!” Mục Thiên Dương nói, “Đó cũng là bởi vì anh. Em nếu muốn tự trách thì anh càng đáng chết hơn, cứ để cho mẹ đến mang anh đi ——”

“Anh đừng nói bậy!” Uyển Tình vội vã nói, quay đầu nói với Từ Khả Vy: “Mẹ, người đừng trách Thiên Dương, là con không tốt.”

Mục Thiên Dương nắm lấy tay cô, quỳ xuống mà nói: “Mẹ, lần trước con cam đoan với người, dường như con đã không làm được. Về sau, con sẽ không để cho Uyển Tình đi nữa. Con sẽ đối tốt với cô ấy, chiếu cố đứa nhỏ thật tốt, làm cho bọn họ đều vui vẻ.”

“Mẹ …” Uyển Tình thấp giọng nói, “Con sẽ sống tốt.” Từ nay về sau, không trốn không tránh, kiên cường đối mặt.

Trên đường trở về, Uyển Tình đột nhiên nhớ tới một việc. Sau khi Khả Vy qua đời, viện trưởng Phúc Lợi Viện dường như đã nói qua là có người tới tìm Từ Khả Vy.

Uyển Tình trong lòng khẽ động, chẳng lẽ là người thân của mẹ? Nếu cha mẹ của mẹ còn sống, có lẽ là rất lớn tuổi đi? Anh chị em vân vân, chỉ sợ không thân thiết mấy.

Uyển Tình nghĩ, trong lòng liền có điểm mâu thuẫn. Thật sự không biết người nhà đó là cái dạng gì mà năm đó tại sao lại vứt bỏ mẹ, vạn nhất thật sự tìm được rồi, nhưng cũng đừng mang tới phiền toái là được.

Nhưng chuyện này liên quan đến lai lịch của Từ Khả Vy— có lẽ mỗi người đều muốn biết chân tướng sự thật? Cô ngay cả sợ phiền toái, cũng thật sự muốn biết rõ ràng.

Sau khi trở về, cô liền tìm kiếm di vật Từ Khả Vy để lại. Cô nhớ rõ có một tờ giấy, nghe nói là mẹ tìm người thân lưu lại. Lúc ấy cô vô tư không để ý tới, để trong một đống di vật, không biết còn tìm được hay không.

Uyển Tình tìm nửa ngày, mấy đứa nhỏ ở bên cạnh chơi trò chơi, nghi hoặc đi tới hỏi: “Mẹ, mẹ đang tìm cái gì vậy?”

“Tấm hình của bà ngoại con.” Uyển Tình đưa bọn chúng quyển tập đang cầm trong tay “Cầm đi chơi đi, không được xé hư nha.”

| Tải iWin