Thiên Tuyết muốn dẫn Uyển Tình và đứa nhỏ đi chơi, Mục Thiên Thành không muốn cô đơn, tự nhiên muốn đi góp vui. Mục Thiên Dương là một tổng tài, thời khắc phải chú ý hình tượng, rất ít khi điên giống như bọn họ như vậy, nhưng người bọn họ muốn dẫn đi ra ngoài là người phụ nữ và con của anh, anh ngồi không yên, cũng muốn đi theo!
Mặt mũi và hình tượng đều là mây bay, bắt lấy lòng vợ và con mới là chân thật!
Một đám người bọn họ xuất môn như vậy, rất hấp dẫn ánh mắt. Người không biết, còn tưởng rằng hai đôi vợ chồng, mỗi đôi dẫn theo một đứa nhỏ.
Chơi vài ngày, Mục Thiên Thành phải về A thị, bởi vì hôm sau là ngày lễ tình nhân, anh phải về tìm Văn Sâm!
Nghe xong lời của anh, sắc mặt Mục Thiên Dương, Uyển Tình, Thiên Tuyết đều khác nhau.
Anh đi rồi, Thiên Tuyết nhìn Mục Thiên dương và Uyển Tình trầm mặc: “Em…..Về trường học trước, không quấy rầy các người.” Nói xong chạy nhanh rời đi.
Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình, bỗng nhiên thấy hai đứa nhỏ cũng không phải lúc nào cũng đáng yêu. Tỷ như những ngày như lễ tình nhân…….Đứa nhỏ chính là bóng đèn!
Chậc ~ Anh hẳn là kêu Thiên Tuyết và Thiên Thành mỗi người mang đi một đứa! Chỉ tiếc, đứa nhỏ còn không rời mẹ được, khẳng định sẽ không nguyện ý. Về phần Thiên Tuyết và Thiên Thành có đồng ý hay không, căn bản không nằm trong phạm vi lo lắng của anh! ( Thiên Tuyết & Thiên Thành: Uy ~ phá hư thế giới của người khác sẽ bị thiên lôi đánh a!)
Uyển Tình bị anh nhìn không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng: “Buổi tối ăn gì?”
“Ách……Em muốn ăn gì?”
“Em không biết, không có đồ ăn, cần đi mua thức ăn.”
“Uh.” Mục Thiên Dương gật đầu, “Anh đi cùng với em.”
“Tốt.”
Hai người ôm đứa nhỏ, đi siêu thị ở phụ cận mua thức ăn.
Trên đường đã đang bán hoa hồng, người đi đường đối diện đi tới, có một số đang cầm chocolate.
Mục Thiên Dương buồn bực, vì sao đã chuẩn bị củi gạo dầu muốn rồi? Cảm giác lại thổi phồng hoa tươi và chocolate, sẽ không thích hợp. Chẳng lẽ về sau, những ngày như thế này không có bọn họ?
Anh cảm thấy không được! Tình yêu không thể qua kì giữa tươi, gặp giờ khắc giữ gìn, ngày hội, sinh nhật, chẳng sợ kết hôn 10 năm, 20 năm, đều hẳn là nên chế tạo lãng mạn. Huống chi, bây giờ anh còn chưa kết hôn!
Nhưng là mấy ngày này, mỗi ngày anh đều cùng một chỗ với Uyển Tình, muốn như thế nào mới có thể rời đi cô, sau đó thần không biết quỳ không hay mua hoa hồng và chocolate về? Chế tạo âm nhạc và sâm banh lãng mãn? Vô luận lấy lý do gì để đi ra, cô cũng sẽ đoán được đi? Vậy còn có cái gì ngạc nhiên vui mừng đáng nói?
Ở ngoài phạm vi, thấy được một khu chuyên bán hoa hồng va chocolate vì lễ tình nhân.
Hai người đi ngang qua làm như không có phát hiện. Đinh Đinh ngồi ở trên xe mua sắm, đột nhiên giơ tay sờ hộp chocolate: “Mẹ, thật đẹp.”
Uyển Tình dừng một chút, nhìn Mục Thiên Dương.
Mục Thiên Dương nói: “Đây là kẹo.” Sau đó giơ tay cầm lấy một hộp, “Cho con ăn có được hay không?”
Đinh Đinh không muốn nói chuyện với anh lắm, cố làm ra gật đầu: “Được.”
Uyển Tình nói: “Không nên mua. Đứa nhỏ ăn sẽ nghiện, ăn nhiều sẽ béo, sau này lúc thay rằng sẽ càng phiền toái.”
Vẻ mặt Mục Thiên Dương u buồn: “Anh là mua cho em.”
“…….”
“Em muốn hay không?” Anh đùa hỏi.
Uyển Tình cố ý mặt lạnh, đẩy Đinh Đinh đi về phía trước: “Em không cần!”
Mục Thiên Dương cười trong sáng, cầm hai hộp đuổi theo, bỏ vào trong xe mua sắm, tay đặt ở hông của cô: “Đừng nóng giận.”
“Ai tức giận?” Uyển Tình liếc mắt nhìn anh một cái, đẩy tay anh ra, “Ôm Đang Đang thật tốt.”
Mục Thiên Dương cười trộm ôm cẩn thận, Đang Đang nghi hoặc khó hiểu nhìn anh, anh nói: “Phụ nữ là lấy để yêu thương.”
Uyển Tình thiếu chút nữa ngã sập xuống, giận dữ hỏi: “Anh dạy loạn con cái gì?”
Mục Thiên Dương không dám nói.
Đang Đang mồm miệng không rõ trả lời: “Phụ nữ là lấy để yêu thương.”
Mục Thiên Dương: con trai, đây là con hãm hại ban ha!
Về nhà, Uyển Tinh đi làm cơm, Mục Thiên Dương thành thật nhìn đứa nhỏ. Hai đứa nhỏ nhìn chằm chằm chocolate, anh cầm một hộp bot vào trong phòng, để Uyển Tình hưởng thụ một mình, sau đó mở một hộp khác ra, mỗi người một viên.
Đang Đang cắn một cái, nhăn mũi nói: “Là lạ….Có điểm đắng.”
Đinh Đinh gật đầu.
Mục Thiên Dương nhả ra khí, tốt nhất các con không thích, bằng không về sau mỗi ngày ầm ỹ đòi ăn, bị chứng mập mạp và sâu răng, Uyển Tình sẽ tìm ba liều mạng.
Tuy rằng vị không quá ngon miệng, nhưng Đinh Đinh Đang Đang đã có ý thức không được lãng phí, vẫn đang quyết định ăn hết, cùng lắm còn lại thì toàn bộ đưa cho mẹ!
Ăn ăn, Đinh Đinh đột nhiên oh một tiếng, cúi đầu vừa lúc thấy: “Có nước….”
“A, đây là rượu bên trong chocolate của con.” Mục Thiên Dương nói, “Không thích thì không cần ăn.”
Đinh Đinh thật cẩn thận nắm chocolate, không để làm cho rượu chảy ra, vươn đầu lưỡi liếm một chút, nói: “Là ngọt có mùi lạ……..”
“Uh, không thích liền vứt bỏ đi.”
“Không thể quăng.” Đinh Đinh nói, “Đứa bé tốt không lãng phí.”
“……..” Phải, Đinh Đinh đại nhân.
Buổi tối, Đinh Đinh ngủ một lát, đột nhiên tỉnh lại, phát giác thân thể không thoải mái. Cô bé nhéo xoay, khó chịu hô: “Mẹ……”
Uyển Tình đã ngủ, cô bé hô hai tiếng không thấy trả lời, cầm lấy tay Uyển tình dùng sức lay động, vừa giơ tay gãi lưng của mình: “Mẹ, con khó chịu……”
Uyển Tình tỉnh lại, bật đèn, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Rất ngứa.” Đinh Đinh nhíu mày ghé vào trên người cô, khó chịu chảy nước mắt.
Uyển Tình vội vàng nhấc quần áo của cô bé lên, phát hiện trên lưng của cô bé có rất nhiều chấm hồng, hoảng sợ, vội vang lay động Mục Thiên Dương tỉnh lại: “Đinh Đinh sinh bệnh!”
Mục THiên Dương cũng hoảng sợ, nhìn thoáng qua, cuống quít nhảy xuống giường: “Đừng nóng vội, anh đưa con đến bệnh viện!”
Uyển Tình buông Đinh Đinh ra: “Bảo bối, con chịu đựng một chút, ba mẹ đưa con đi tìm bác sĩ.” Nói xong bản thân cũng mặc quần áo.
Một phen động tác, Đang Đang cũng tỉnh, thấy Đinh Đinh nằm ở bên cạnh khóc, đi qua lau nước mắt cho cô bé.
Thiên Dương và Uyển Tình mặc quần áo tử tế, sợ trì hoãn bệnh tình, không kịp mặc cho đứa nhỏ, dùng chăn nhỏ chum lấy bọn chúng đi ra cửa.
Hai người chạy tới bệnh viện gần đó, treo khám gấp, bác sĩ kiểm tra: “Dị ứng cồn!” Nói xong trừng mắt nhìn hai người, “Đứa nhỏ mới mấy tuổi, vì sao để cho cô bé uống rượu?” Dừng một chút, “Có phải nấu cơm có thả rượu hay không? Không phải rất nghiêm trọng, hẳn là không dính vào bao nhiêu, về sau chú ý một chút, một giọt rượu cũng không thể dính.”
Uyển Tình lặng đi một chút, mờ mịt nói: “Tôi không thả rượu……..”
Mục Thiên Dương chột dạ thuyết: “Khéo, chocolate, con bé ăn chocolate có rượu.”
Uyển Tình mạnh trừng mắt anh, giơ tay nhéo anh một cái: “Anh làm sao có thể như vậy?”
“Anh lại không biết……..” Mục Thiên Dương chán muốn chết, ôm cô an ủi, “Yên tâm đi, không có việc gì.”
“Đều tại anh!” Uyển Tình khóc nói.
“Tốt lắm tốt năm, tại anh tại anh…….” Mục Thiên Dương nói, “Anh cũng đau lòng, anh mà biết, khẳng định không cho con bé ăn.”
“Ô ô…….” Uyển Tình thấy không thể trách anh, đau lòng rơi lệ.
“Đã phát hiện thì tốt rồi, về sau không cho con bé ăn.”
Uyển Tình gật đầu, cảm thấy phát hiện sớm cũng có chỗ tốt. Hai năm nay luôn ghi nhớ đứa nhỏ còn nhỏ, cô căn bản không cho bọn họ uống rượu, lễ mừng năm mới khi ăn bánh trôi trứng gà, bọn họ cũng sẽ không cho rượu nếp vào. Hiện tại chỉ một giọt liền khó chịu như vậy, chờ bọn chúng trưởng thành học uống rượu, lập tức uống một chén, kia sẽ nghiêm trọng nhiều lắm a?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 517: Dị ứng cồn
Chương 517: Dị ứng cồn