"Oa, những người ngồi ở đây đều là con của các đại gia. Quá tuyệt".
Bước vào đại sảnh, Khổng Uyển Doanh đột nhiên lộ ra vẻ mê trai, nếu bạn trai cô ta không ở bên cạnh, e rằng người phụ nữ này sẽ chảy nước miếng mất.
Bạch Tiểu Huyên còn sửng sốt hơn nữa, bước trên thảm đỏ, tất cả những lời đàm tiếu bên tai cô ta đều là thế này:
"Cậu Cao, cậu cũng ở đây. Nghe nói bố cậu gần đây đã phát triển mở rộng thêm hai tòa nhà gần trường học nhỉ. Nói ít thì cũng phải vài trăm triệu đấy nhỉ".
"Haha, tôi để ý gì chuyện đó đâu. Nghe nói cậu lại bao nuôi một em minh tinh khác à, bỏ ra cũng lắm tiền đấy".
"Hơn mười triệu đâu có là gì trong mắt tôi với cậu, chỉ là nhịn không nổi thôi, hahahaha".
Nhìn những cậu ấm giàu có mặc đồ hiệu nổi tiếng, nghe họ nói chuyện kinh doanh hàng chục triệu đến hơn tỷ, Bạch Tiểu Huyên đột nhiên cảm thấy tự hào, vì mình đã chọn đúng người, khách sạn năm sao này, tài sản mười triệu này, mạng lưới quan hệ rộng này đều có phần của Bạch Tiểu Huyên trong đó!
Lý Việt Trạch cũng đi tới và giới thiệu với đám người Bạch Tiểu Huyên: "Ba người này là anh em mới của tôi, họ đều là những người nổi tiếng hạng nhất ở Hải Thành. Đây là Trương Vũ Siêu, đây là Vương Quan Kiệt, còn anh này là Triệu Hằng".
"Nhà họ Trương, là hậu duệ của ngự y triều đình trước đây, nhà họ Vương, ông trùm siêu thị, và nhà họ Triệu, nhà vận chuyển ở Hải Thành!"
Bạch Tiểu Huyên trong lòng tràn đầy nhiệt huyết, đây là những người bạn mà cô ta hằng mong ước, những người bạn sẽ giúp ích rất nhiều cho tương lai!
Nhưng vào lúc này, cánh cửa lại bị đẩy ra, Diệp Thành bước vào, nhìn thấy anh, trái tim rực lửa của Bạch Tiểu Huyên chợt nguội lạnh.
Đúng vậy, cô ta vẫn chưa trở thành phu nhân giàu có, người đàn ông trước mặt chính là trở ngại lớn nhất!
Diệp Thành cũng không thèm nhìn Bạch Tiểu Huyên, đi thẳng tới chỗ bố mình, cúi đầu, giọng điệu kích động nói: "Bố, con đến rồi".
Khi Diệp Niệm nhìn thấy con trai mình, ông ấy cũng cảm thấy muốn rơi nước mắt, nhưng xét thấy ông thông gia đang ở gần đó, ông ấy cố nén nước mắt và nói: "Đến là tốt, đến là tốt rồi, nào nào, mau đến gặp bố vợ mẹ vợ đi".
Diệp Thành nghe xong chỉ thờ ơ nói: "Chú Bạch".
Về phần Tất Tịnh Hồng đó, anh không thèm đoái hoài đến, người kia nhìn thấy tình cảnh này, chợt chua chát nói: "Ôi, còn chưa kết hôn mà đã chả coi bố mẹ vợ ra gì thế này, cậu được lắm".
Diệp Thành vừa định mở miệng hủy hôn, thì Diệp Niệm lại mở miệng khiển trách: "Thành Nhi, sao lại vô lễ như vậy, mau xin lỗi mẹ vợ đi".
Không muốn làm bố mình khó xử, Diệp Thành đành phải nghe theo, nhưng Tất Tịnh Hồng vẫn tiếp tục không buông tha: "Nhìn xem, quần áo nó kiểu gì thế này? Hôm nay là ngày cưới của Tiểu Huyên. Sao chủ rể lại mặc mấy bộ khố rách áo ôm thế này?"
Diệp Thành bận rộn sắp đặt đại trận Chuyển Long Thiên Sinh, nên trên người chỉ mang một đôi giày thể thao bình thường, dọc đường đi thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn khinh thường.
Sắc mặt của Diệp Niệm cũng có chút khó coi, ông ấy thì thào nói: "Thành Nhi, hôm nay là ngày vui của con, sao con có thể ăn mặc xuề xòa như vậy, còn bộ đồ đắt tiền bố mua cho con đâu?"
Diệp Thành nhún vai nói: "Để quên ở nhà rồi".
Diệp Niệm cau có, lấy cái uy nghiêm của người bố ra quát: "Để ở đâu? Bố đi lấy với con!"
Diệp Thành cười nói: "Biệt thự núi Vân Đỉnh".
Diệp Niệm chưa kịp lên tiếng, Tất Tịnh Hồng đã chế nhạo: "Chém, chém gió, giá tối thiểu của biệt thự núi Vân Đỉnh là mười triệu, cậu mua nổi chắc?"
Diệp Niệm vội vàng cười nói: "Bà thông gia, tuổi trẻ thì thích nổ chút mà, bà đừng để ý nhé".
Tất Tịnh Hồng trợn mắt chống nạnh nói: "Được rồi, tôi sẽ không nhắc đến biệt thự kia nữa. Muốn kết hôn thì ít nhất cũng phải có một căn nhà ở Hải Thành chứ? Chả nhẽ để Tiểu Huyên nhà chúng tôi đến ở Diệp gia trang à?"
"Tất nhiên rồi…"
"Vì con trai ông dám chém gió căn biệt thự mười triệu, thì tôi cũng không cần nhiều. Một căn nhà năm triệu có được không? Còn giấy chứng nhận bất động sản thì chỉ được ghi tên con gái tôi, xem đức hạnh của con trai ông, ai biết được nó có lừa con gái tôi xong bỏ trốn hay không? "
Nghe đến đây, Diệp Niệm hơi cau mày khó chịu: "Cái này... không ổn lắm, một căn nhà năm triệu tệ. Tôi cố gắng hết sức thì cũng chỉ mua được một căn thôi. Tất nhiên, tôi sẽ không bắt hai đứa phải trả tiền vay... "
“Không mua nổi tức là ông nghèo!”, Tất Tịnh Hồng chế nhạo: “Nếu hôm nay không lấy được giấy chứng nhận bất động sản, thì đừng hòng lấy được con gái tôi. Hai người không biết lượng sức mình sao? Nếu muốn một cuộc hôn nhân rẻ, thì quay về Diệp gia trang mà tìm một cô nhà quê nào đó đi! "
Diệp Niệm là người thật thà, ngày thường cũng không biết ăn nói, bị Tất Tịnh Hồng quở trách như vậy, khuôn mặt già nua của ông ấy đỏ bừng vì tức giận, nhưng lại không biết phải phản bác lại thế nào.
Diệp Thành trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, vì bố, anh phải chịu đựng bà già này hết lần này đến lần khác, nhưng bà ta lại không biết trời cao đất dày, Tiên Đế mà tức lên thì bà ta phải thành tro!
Ở bên kia, Tất Tịnh Hồng không biết nguy hiểm đang cận kề, vẫn thao thao bất tuyệt quở trách, càng nói càng lớn giọng, ngay lập tức thu hút sự chú ý của cả đại sảnh.
Diệp Niệm mặt đỏ bừng, hồi lâu mới hét lên: "Bà thông gia, đừng coi thường Thành Nhi, con trai tôi nhất định sẽ làm nên chuyện lớn!"
Trái tim của Diệp Thành ấm lên sau khi nghe những lời này, chỉ với lời nói của bố, anh lại càng muốn nổi danh thiên hạ, để mọi người khi nhìn thấy bố mình đều phải cúi đầu khom lưng, như thể nhìn thấy sự hiện diện của hoàng đế.
Thế nhưng, Tất Tịnh Hồng lại chống nạnh, ánh mắt sắc sảo long lên sòng sọc: "Chỉ dựa vào đám vô dụng các người thì làm được gì? Cậu Lý theo đuổi con gái tôi, chỉ riêng tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng hơn 100.000, e là lương một năm của con trai ông cũng chả được thế! "
"Bản thân không có năng lực, bố cũng vô dụng, một căn nhà chả mua nổi mà cũng đòi cưới con gái tôi?"
Ngay khi Diệp Thành không chịu nổi và muốn ra tay dạy dỗ bà ta, thì Lý Việt Trạch xông tới, Bạch Tiểu Huyên mặc váy cưới vô tư nắm lấy cánh tay của hắn, không quan tâm Diệp Thành đang ở bên cạnh.
Lý Việt Trạch cũng không thèm nhìn tới bố con nhà họ Diệp, bước thẳng tới chỗ Bạch Thư Hòa cúi đầu: "Chú Bạch, xin hãy giao Tiểu Huyên cho cháu!"
Sắc mặt Diệp Niệm đột ngột thay đổi, ông ấy quay đầu nhìn Bạch Thư Hòa, hy vọng rằng người bạn cũ có thể dứt khoát từ chối, nhưng điều làm ông ấy thất vọng là, đối phương lại cau mày, không chịu nói gì.
Nhìn thấy tình cảnh này, Lý Việt Trạch lập tức vui mừng, chỉ cần Bạch Thư Hòa không mở miệng từ chối, thì chuyện này đã thành công một nửa!
Tất Tịnh Hồng cũng nhảy cẫng lên vui mừng nói: "Việt Trạch à, cháu đến đúng lúc lắm, cô luôn ủng hộ cháu và Tiểu Huyên".
Nói rồi, bà ta lắc mạnh cánh tay Bạch Thư Hòa, nói: "Thư Hòa, đây là chuyện ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời của con gái chúng ta. Đừng vì sĩ diện mà không nói gì chứ!
- ------------------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 93: Sự kiêu căng của Tất Tịnh Hồng
Chương 93: Sự kiêu căng của Tất Tịnh Hồng