TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 147: Búng tay

Ngay khi đám võ sĩ đang thở dài trong lòng, tiếng gầm giận dữ kinh thiên động địa của Trình Bác Hiên truyền ra từ trong sơn trang:

“Diệp Thành, mày ức hiếp người quá đáng, tao liều mạng với mày!”

Nghe được lời này, trong lòng mọi người dâng lên một tia hy vọng, Võ Thánh liều mạng không phải chuyện nhỏ, nếu song phương đồng quy vu tận, có lẽ bảo bối của mọi người sẽ được bảo vệ rồi.

Nhưng ngay khi ý nghĩ vừa rồi vừa nảy lên, nguyệt quang đầy trời hợp thành một, tạo thành một cột sáng khổng lồ, quét ngang ba trăm sáu mươi độ lan ra xung quanh.

“Trời đất ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy”.

Thấy cảnh này, Tam trưởng lão và Vệ Thiên Chính không để ý đến thân phận, đồng thời hét lớn, những người khác càng trợn mắt há hốc mồm, ngồi bệt xuống đất, há to miệng nhìn về phía chùm ánh sáng giữa không trung, không nói nổi nên lời.

Cũng không trách được bọn họ không chịu nổi, mức độ biểu hiện và sức mạnh hủy diệt này. Quả thực có thể so sánh được với một bộ phim bom tấn Mỹ, Vệ Thiên Chính đã từng được xem phim X- men, sức mạnh mắt laze trong phim cực kì đáng sợ, sức mạnh kinh dị của con mắt laze trong phim đó cực kì giống với những gì ông ta nhìn thấy lúc này!

“Vị đại nhân này không phải người có dị năng trong truyền thuyết đấy chứ?”

Sự suy đoán mà Vệ Thiên Chính vừa nói ra, lại bị Tam trưởng lão cười nhạo nói:

“Hừ, những người trẻ tuổi các cậu xem quá nhiều thứ linh ta linh tinh, không hề hiểu rõ văn mình truyền thống của Hoa Hạ ta, thế nên mới có thể nói như vậy”.

Nói đến đây, lão đột nhiên nói nhỏ: “Theo ý kiến của tôi, Diệp Tiên sư hẳn là một người tu tiên”.

“Người tu tiên?” Vệ Thiên Chính nhất thời cảm thấy không thể tin: “Là những thứ tồn tại trong truyền thuyết hay sao? Tiên nhân? Thiên đình? Địa phủ?’

Tam trưởng lão nói thầm: “Cái mà ông nói là Tây Du Kí… nghe nói Hoa Hạ thậm chí là cả thế giới thật đã có người tu hành từng tồn tại, Liệt Tử cưỡi gió ngao du thiên hạ, Trang Tử mơ được hóa thành bướm, lão tổ Trần Đoàn sống được tám trăm năm, bọn họ ngự kiếm rong ruổi trên những cơn gió, hô mưa gọi gió, không gì không thể làm, tôi chỉ đọc được những chuyện cũ này ở những điển tịch trong Cái Bang mà thôi”.

Vệ Thiên Chính trợn tròn mắt nói: “Chuyện ông nói đều là chuyện xưa, thế mà còn lấy ra để hù dọa người khác?’

Tam trưởng lão cười cay đắng: “Tôi cũng từng tưởng đây là chuyện xưa, chỉ là sau khi nhìn thấy năng lực của Diệp Tiên sư, cậu còn cho rằng như thế hay sao?’

Vệ Thiên Chính nhất thời sửng sốt, vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trình Bác Hiên đang gào thét đau đớn hóa thành tro tàn trong cột sáng đó, nhất thời giật mình, thì thào nói:

“Được rồi, hình như có chút giống tiên nhân…”

Các võ sĩ khác cũng đồng ý gật đầu, những gì đã xảy ra ngày hôm nay đã thay đổi toàn bộ nhận thức của mọi người, phá hủy tam quan của mọi người.

Sau khi Diệp Trần xuất hiện, đầu tiên là để cho một cô bé tưởng như không biết võ công đánh bại thiên tài của các thế lực lớn, gây sốc cho mọi người ở đây.

Sau đó chính anh càng khiến người khác kinh ngạc hơn nữa, lấy sức một người đánh bại mười ba vị đại sư võ đạo, trong đó còn có ba vị Ngụy Võ Thánh!

Mà điều làm người ta sợ hãi nhất, chính là trận chiến giữa anh và Trình Bác Hiên, là Võ Thánh duy nhất cũng như là lão gia chủ nhà họ Trình, Trình Võ Thánh lại không hề có bất kì cơ hội nào để phản kháng, giống như là một cậu nhóc yếu ớt để mặc người ta bắt nạt vậy.

Mà một cột sáng này của Diệp Thành, làm cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục, không dám nảy sinh ra bất kì ý nghĩ phản kháng nào!

Mười lăm phút sau, Diệp Thành chậm rãi đi ra, vừa nhìn thấy anh, mọi người vội vàng quỳ xuống đất, không dám ngẩng đầu, cung kính nói: “Kính chào Diệp Tiên sư!”

Diệp Thành chỉ lạnh lùng “ừ” một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía các trưởng lão nhà họ Trình cả người toàn là máu, vẫn còn chưa hồi phục.

Đại trưởng lão Trình Bác Vũ thở dài một tiếng, trầm giọng nói: “Diệp Tiên sư, anh đã giết gia chủ của nhà họ Trình chúng tôi rồi, chẳng lẽ còn muốn nhổ cỏ tận gốc, phải giết hết cả nhà tôi mới bỏ qua hay sao?”

Diệp Thành bình tĩnh nói: “Nếu các người còn dám phản kháng, đều giết hết thì có sao?” . Đam Mỹ Hài

Mọi người xung quanh đều giật mình, chẳng lẽ thật sự muốn diệt cả nhà? Loại chuyện này đã gần trăm năm qua không hề xảy ra, dù sao bây giờ vẫn là xã hội dựa theo pháp luật, Diệp Thành dù có kiêu ngạo đến đâu đi chăng nữa, hẳn là cũng sẽ không… nhỉ?

Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ đều không dám tin, Diệp Thành từ khi xuất hiện đến nay, không có bất kì một hành động nào là phù hợp với lẽ thường cả, nhưng tất cả những việc ấy đều thành công.

Bây giờ ngay cả Võ Thánh cũng giết rồi, cho dù anh muốn diệt tộc, ai có thể ngăn cản được bây giờ?

Trình Bác Vũ hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, chỉ có thể cúi đầu nói: “Vậy xin hỏi Diệp Tiên sư muốn thế nào, mới chịu buông tha cho chúng tôi đây?”

Cùng với lời này của ông ta, nước mắt của vô số người nhà họ Trình tuôn ra như mưa, cho tới nay, những người này nghĩ mình thượng đẳng hơn so với người khác, tác oai tác quái, tự hào vì mình là người là người nhà họ Trình.

Nhưng hôm nay Trình Bác Vũ cúi đầu, có nghĩa là nhà họ Trình cúi đầu, có nghĩa là từ nay về sau, bọn họ không còn là những cậu ấm cô chiêu thượng đẳng hơn so với người khác nữa!

Diệp Thành lạnh lùng nói: “Đầu tiên, tôi muốn tất cả của cải quý báu của nhà họ Trình các người”.

Yêu cầu này nằm trong dự đoán của Trình Bác Vũ, mặc dù rất đau lòng, nhưng dù sao người khác cũng phải trả, thế nên cảm thấy không có gì không ổn cả.

Chỉ có điều điều kiện thứ hai của Diệp Thành làm cho ông ta thay đổi sắc mặt: “Ngoài ra, bảy vị trưởng lão các ông phải quỳ xuống hát bài ca chinh phục”.

Những lời này, Diệp Thành lúc nãy lên võ đài cũng từng nói qua, chỉ là lúc ấy mọi người đều nghĩ anh nói bừa mà thôi, lại không ngờ được ngay lúc này, Diệp Thành lại một lần nữa nói lời này với giọng điệu không được từ chối!

Trong đám người, cũng chỉ có ba cô gái mới hiểu được vì sao Diệp Thành lại nói những lời này, bởi vì đó là lời hứa của anh với Tào Hinh Toàn, muốn những tên bắt nạt cô nhóc quỳ xuống trước mặt cô ấy hát bài ca chính phục!

“Anh hơi quá đáng rồi đấy!”

Đám đông vô cùng khó chịu, có người nhà họ Trình nhịn không được đứng lên lớn tiếng quát lên, có hắn ta dẫn đầu, nhất thời lại có mấy người nhà họ Trình phụ họa:

“Đúng vậy đúng vậy, Võ Thánh thì sao chứ, chẳng lẽ có thể cướp đi tôn nghiêm của chúng ta hay sao!”

“Có giỏi anh đều giết chúng tôi đi!”

“….”

Nghe một tiếng hét lớn, Diệp Thành có chút thiếu kiên nhẫn, anh vươn tay ra, búng nhẹ ngón tay.

Ngay lập tức những người vừa nói chuyện, nhất thời đơ ra, trợn mắt lên, môi run lên run rẩy tuyệt vọng muốn được giúp đỡ, nhưng không thể phát ra được âm thanh nào.

Sau vài giây, những người này đột nhiên nổ tung, máu thịt bắn tung tóe khắp sàn nhà, những người xung quanh bị máu thịt bắn vào người, thét lên một cách sợ hãi!

Đám người này cho rằng chính mình tức giận sẽ không ai dám làm gì, chỉ cần người nói càng nhiều Diệp Thành sẽ không dám ra tay giết người, nhưng bọn họ làm gì biết Diệp Thành kiếp trước chinh chiến vạn giới, thậm chí chuyện giết thần diệt vực cũng làm qua không ít, làm sao có thể để ý đến mấy con kiến nhỏ cơ chứ?

Lúc này người nhà họ Trình đều sợ hãi ngậm miệng lại, bọn họ ngày thường đều cho mình thượng đẳng hơn so với người khác, tự cho là cao quý, bây giờ bị người ta bức đến đường cùng, còn không có dũng khí như người bình thường!

Nhìn thấy Diệp Thành búng một ngón tay liền lấy mạng người, đám người Tam trưởng lão ngẩn ngơ, Vệ Thiên Chính trợn to hai mắt, lẩm bẩm nói: “Trời đất ơi, anh ta có còn là con người không cơ chứ?”

- ------------------

| Tải iWin