Rất nhanh liền có một tin tức lớn đã được truyền đi khắp Úc Đảo và trên toàn Châu Á, Võ Thánh Diệp Thành sẽ chiến đấu một mất một còn với Thiên sư Lâm Bích Lạc Lâm trên bãi biển Bạch Kim.
Ngoài việc đặt cược sự sống chết của đôi bên thì số lượng tiền tài khiến người ta sợ hãi! Một bên đặt cược hàng chục tỉ, một bên đặt cược toàn bộ của cải tài sản của nhà họ Hà!
Trận đánh cược này thậm chí còn lớn hơn nhiều trận đánh cược ở núi Hoành Lan lần trước, dù sao đây không chỉ là thắng bại của hai người mà dường như còn đánh cược cả tôn nghiêm của hai giới.
Hai bên đánh cược, một là Võ Thánh nổi tiếng thế giới, một người dùng thuật pháp để tung hoành thiên hạ, hai người này đụng độ nhau cũng có nghĩa là giới võ đạo và giới thuật pháp gián tiếp so tài, người đến xem trận chiến này nhiều vô số kể.
Có lẽ ở Úc Đảo, Diệp Thành cũng không nổi tiếng cho lắm, nhưng dang tiếng Lâm Bích Lạc đã in sâu trong lòng người dân ở đây, được gọi là Pháp Thánh đầu tiên, có địa vị vô cùng cao trên khắp cả Úc Đảo, thậm chí còn cao hơn tổng thống một chút.
Ngay từ đầu, rất nhiều thuật sĩ trong lòng khinh thường, trong mắt bọn họ Lâm Thiên sư không phải Thần Cảnh nhưng cũng không kém là bao, tuyệt đối không có khả năng thua bất kì một võ sĩ nào.
Nhưng cũng có người giới thiệu chi tiết cho bọn họ về những câu chuyện truyền kì của Diệp Thành, để cho bọn họ biết đối thủ của Lâm Thiên sư cũng là một người vô cùng đáng gờm.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều vô cùng vui mừng. Nhiều người đã đổ xô đến bãi biển Bạch Kim trước, thà ăn tối và ở qua đêm cũng phải chiếm được một vị trí tốt để chứng kiến trận chiến kinh thiên động địa này.
Dù sao thì các thuật sĩ phần lớn đều giấu tài, ẩn thế tu hành, giới thuật pháp đã lâu không có việc lớn phát sinh như thế này, mọi người đều nói về việc cuối cùng là thuật pháp cao, hay là võ đạo mạnh, ai nấy đều bàn tán sôi nổi, khó có thể cùng chung một ý kiến. Thậm chí có nhiều người trước khi trận chiến bắt đầu đã cãi nhau, còn tự đánh nhau một trận.
Đêm nay không biết có bao nhiêu người đang trằn trọc không ngủ nổi.
Một vị Võ Thánh đỉnh cao, một vị thuật pháp Thiên sư, cùng với tổng cộng cả nghìn tỉ tài sản đặt cược, cảnh tượng lớn như thế làm sao có thể bỏ lỡ được cơ chứ?
Không biết có bao nhiêu người đặt cược toàn bộ tài sản vào trận chiến này, giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, dù có chết cũng không hối tiếc.
Cuối cùng trời cũng sáng rồi…
Diệp Thành đẩy cửa văn phòng ra, Egami Hanae và Aokawa Sayuri chờ ở bên ngoài để đón anh đi, sau đó cả hai đều giật mình kinh ngạc.
Người đàn ông trước mặt không biết từ lúc nào đã biến thành dáng vẻ đẹp trai anh tuấn, giống như thiên thần ở trên trời cao quý mà đẹp đẽ, làm cho các cô là phụ nữ còn cảm thấy xấu hổ.
“Diệp Thành xuất phát rồi!”
Ngay lúc này, có không biết bao nhiêu người nhận được tin tức đều vô cùng ngóng trông.
Rất nhanh Diệp Thành đã đưa hai cô gái đến bãi biển Bạch Kim, nhìn thấy ngoại hình của mình, nhiều cô gái trẻ đã không nhịn được thì thầm ngưỡng mộ.
Các thuật sĩ khác đều kinh ngạc không thôi, bọn họ vốn tưởng rằng, người khiêu chiến Lâm Thiên sư cho dù còn trẻ đến đâu, cũng là một người trung niên đầu tóc bạc trắng, nhưng không ngờ lại trẻ đến như thế.
Diệp Thành vẻ mặt bình tĩnh, đi thẳng về phía bãi biển Bạch Kim, nơi này vốn là địa bàn tư nhân của nhà họ Hà, không mở cửa tiếp khách bên ngoài bao giờ, nhưng hôm nay có rất nhiều võ sĩ thuật sĩ đạo đến, chẳng lẽ người nhà họ Hà dám ngăn cản họ hay sao?
Càng đi vào trong càng nhìn thấy nhiều cao thủ, cuối cùng Diệp Thành còn nhìn thấy một vị tông sư võ đạo cùng với tu pháp chân nhân.
Cuối cùng anh cũng nhìn thấy Hà Thành.
Chỉ qua có vài ngày mà thôi, nhưng tinh thần của Hà Thành lúc này đã kém hơn trước rất nhiều, mấy ngày nay trước mặt ông ta đều có một người thân là con cháu của ông ta bị thiêu chết trước mặt mình, cho dù là trái tim làm bằng sắt thép đi chăng nữa cũng chịu không nổi rồi.
Điều khiến Hà Thành tuyệt vọng nhất là Diệp Thành thi triển pháp thuật này ngay cả Lâm Bích Lạc Lâm Thiên sư cũng không phá giải nổi, cho nên ông ta chỉ có thể mang ngọc Minh Châu tặng cho Lâm Bích Lạc, hy vọng ông ta có thể thắng trận chiến này, chờ mong giết chết được Diệp Thành, làm cho chú ấn do anh thiết lập bị vô hiệu hóa mà thôi.
Chỉ là lúc này Hà Thành nhìn về phía Diệp Thành tựa như chân dung của thần tiên trên trời, có có khí thế như thần tiên nhìn xuống chúng sinh kia lại cảm thấy chột dạ vô cùng. Vốn ông ta vô cùng tự tin với Lâm Bích Lạc, lại sinh ra dự cảm không thể thắng nổi.
Hà Thành nhìn về phía Diệp Thành, run rẩy cầu xin: “Diệp, Diệp Tiên sư, nhà họ Hà chúng tôi phục rồi, tôi đồng ý dâng lên toàn bộ tài sản, chỉ xin anh tha mạng cho cả nhà chúng tôi thôi”.
Diệp Thành lạnh lùng nói: “Muộn rồi, kẻ nào dám lấy người nhà tôi uy hiếp tôi, chỉ có một kết cục diệt tộc mà thôi, tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi đâu!”
Nghe được lời này, Hà Thành dường như bị rút mất hy vọng cuối cùng, vừa nãy còn có thể dùng gậy chống đỡ đứng dậy, bây giờ ngã xuống xe lăn thở dài tuyệt vọng.
Diệp Thành thậm chí còn không thèm để ý đến ông ta, tiếp tục bước đi, cuối cùng ở giữa bãi biển Bạch Kim nhìn thấy một ông lão.
Mặc dù nói là ông lão nhưng mái tóc lại màu đen, khuôn mặt của ông ta không có nhiều nếp nhăn, nói ông ta ở tuổi ba mươi còn có người tin, chỉ có một cặp mắt trầm ổn đã nhìn qua hết thảy mọi vui buồn sướng khổ của đời người, có thể làm cho mọi người cảm thấy sức mạnh lớn lao của năm tháng.
“Cậu đến rồi”.
Lâm Bích Lạc hai tay để sau lưng, từ xa nhìn vào thân ảnh phản chiếu giữa ánh sáng mặt trời, ai nấy đều cảm thấy vô cùng lớn lao hùng vĩ.
Ông ta nói như thế nhưng lại lắc đầu: “Cậu không nên đến đây”.
Diệp Thành thản nhiên nói: “Chỉ là một Lâm Bích Lạc, tôi còn chưa thèm để vào mắt, có gì phải sợ mà không nên đến cơ chứ”.
Linh giác của anh xuất chúng như thế nào cơ chứ, anh có thể cảm giác được Lâm Bích Lạc tuy rằng mạnh mẽ nhưng nếu chỉ về tu vi, thậm chí còn thấp hơn nửa bậc so với Cừu Lăng Vân, cho dù là Pháp Thánh có phù lục trận pháp, linh bảo chú ấn trợ uy đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của mình.
Nghe được lời này, Lâm Bích Lạc cũng không nổi giận, cười ha ha nói: “Chỉ bằng một mình lão đây thì không phải đối thủ của Diệp Tiên sư, dù sao cậu cũng là Ma Võ song tu, hơn nữa bất luận là võ đạo hay thuật pháp đều đã đạt đến Thánh Vực…”
Mọi người nghe đến đây đều cảm thấy kinh sợ vô cùng, thế gian này lại có người có thể đồng thời tu hành võ đạo thuật pháp, hơn nữa song tu đến Thánh Vực?
Nhưng Lâm Bích Lạc sẽ không nói dối, nếu ông ta đã nói như thế, Diệp Thành nhất định là Võ Pháp song Thánh, chi là như thế thì Lâm Thiên sư có thể đánh bại anh hay sao?”
Tựa như muốn trả lời nghi vấn của mọi người, Lâm Bích Lạc cười ha ha nói: “Diệp Tiên sư, cậu đúng là kỳ tài hiếm có mấy trăm nghìn năm khó gặp, lão đây tự hỏi là bài cuối cùng cũng không phải đối thủ của cậu, chỉ là phần kiêu ngạo này của cậu liền xác định hôm nay cậu phải bại trận rồi!”
Ông ta nói xong, sau lưng liền xuất hiện một màn sương đen, trong đó lộ ra một cái răng nanh màu xanh, trong hai mắt có hai ngọn lửa quỷ màu xanh, đầu quỷ có sừng nhọn.
Ngay khi quỷ đầu này xuất hiện, Aokawa Sayuri và Egami Hanae kinh ngạc, đồng thời hô lên: “Tengu đại nhân!”
Quỷ đầu kia lại không hề để ý đến bọn họ mà dùng ánh mắt có ngọn lửa cháy rực nhìn Diệp Thành, âm trầm nói: “Tên nhóc kia, cậu chính là Hoa Hạ Pháp Thánh hủy đi phân thân, giết tín đồ của tôi?”
Diệp Thành liếc mắt nhìn Tengu một cái, căn bản không để ý đến nó mà là nhìn về phía Lâm Bích Lạc, thản nhiên nói: “Thì ra con át chủ bài cuối cùng của ông chính là thứ này, thật sự làm tôi rất thất vọng”.
Lâm Bích Lạc hừ lạnh một tiếng, nói: “Diệp Thành, cậu đừng có ngông cuồng, Tengu đạo hữu tuy không có thực thể nhưng chỉ cần ký sinh lên người tôi, chúng tôi bộc phát ra thực lực chính là Thần Cảnh thật sự!”
“Cho dù cậu có là Võ Pháp song Thánh, đối mặt với Thần Cảnh cũng tuyệt đối không có chút cơ hội chiến thắng nào, cậu, chết chắc rồi!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 253: Võ Pháp song Thánh
Chương 253: Võ Pháp song Thánh