TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 259: Kiếm Thần

Ông già tên là Tiêu Phúc, đã không còn nhớ tên thật của mình là gì nữa. Tên và họ đều là do lão gia chủ ban cho sau khi lão đi theo nhà họ Tiêu.

Nếu tính tuổi thì lão phải lớn hơn gia chủ Tiêu Nghĩa Tuyệt tới mấy tuổi. Từ năm bảy tuổi, Tiêu Phúc đã tới biệt phủ nhà họ Tiêu làm người hầu, tới giờ cũng đã hơn chín mươi năm, cho dù có xảy ra bao nhiêu phong ba bão táp, triều đại đổi thay, lão vẫn ngồi trên vị trí quản gia của biệt phủ họ Tiêu, chưa từng thay đổi.

Trên giang hồ chẳng hề có câu chuyện về lão, cũng chẳng có mấy ai từng nghe tên lão, bởi lão chưa hề xông pha giang hồ.

Võ nghệ của Tiêu Phúc là do cha của Tiêu Nghĩa Tuyệt ban cho. Tư chất của lão không cao, hơn nữa là người hầu thì cho dù có tài năng thiên bẩm cũng không có tư cách bái vào môn hạ nhà họ Tiêu.

Nhưng Tiêu lão gia chủ năm đó lại luôn âm thầm chỉ bảo cậu thanh niên này. Lúc Tiêu Nghĩa Tuyệt luyện kiếm thì bảo Tiêu Phúc quét sân bên cạnh, còn cố ý đọc ra tiếng mấy bộ tâm pháp, còn đặc biệt sắp xếp cho Tiêu Phúc một nơi ở yên tĩnh để Tiêu Phúc lén tập võ ở đó.

Thiên Vấn kiếm pháp và Bá Tần thần công của nhà họ Tiêu đứng đầu cả Hoa Hạ, hơn nữa cần cù bù thông minh. Cho dù Tiêu Phúc có tư chất bình thường nhưng đến năm ba mươi tuổi cũng được coi là có thành tựu, bước vào Thánh Vực. Sau đó lão lên làm quản gia của biệt thự họ Tiêu, lấy vợ sinh con. Đối với Tiêu Phúc thì đây chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời lão.

Mấy năm sau Tiêu lão gia chủ qua đời, Tiêu Nghĩa Tuyệt kế thừa gia nghiệp, lão ta liền đồng ý cho con trai của Tiêu Phúc bái vào môn hạ nhà họ Tiêu, trở thành đệ tử chính thức. Đáng tiếc đứa con trai này háo thắng, lúc tầm mười sáu mười bảy tuổi học võ chưa thành đã đấu đá với người ngoài rồi chết, mà vợ Tiêu Phúc cũng bệnh nặng rồi mất không lâu sau đó.

Sau khi mất đi người nhà, sứ mệnh tận trung với nhà họ Tiêu đã trở thành sự gửi gắm về tinh thần và sự theo đuổi cả đời của Tiêu Phúc. Có thể nói là cả đời Tiêu Phúc đều mang ơn nhà họ Tiêu, trung thành trước sau như một.

Thế nên dù lão đã là Võ Thánh đỉnh cao, khó gặp địch thủ trên thế gian này nhưng lão chưa hề bước ra khỏi Yên Kinh nửa bước, mỗi ngày hoặc là ở biệt phủ nhà họ Tiêu chỉ dạy cho đệ tử hoặc nấu các món ăn ngon đa dạng cho thiếu chủ Tiêu Dao.

Nhưng hôm nay lão lại vội vã chạy ra sân sau với vẻ mặt nghiêm túc.

Sân sau ít khi có người lui tới, đặc biệt đằng sau một cánh cửa nhỏ trong góc còn là cấm địa của nhà họ Tiêu, trừ lão quản gia được tin tưởng nhất là Tiêu Phúc ra thì bất kỳ ai xông vào đều chỉ có một kết cục, chết!

Tiêu Phúc lấy ra một cái chìa khóa bằng đồng trong lòng ra mở khóa trên cánh cửa nhỏ, hít sâu một hơi rồi đi vào.

Chỉ đi qua một cái bậc cửa thôi nhưng đối với Tiêu Phúc thì lại giống như đi đến một thế giới mới, ngọn núi giả trông hệt như thật, hoa cỏ um tùm, quan trọng hơn là linh khí trong không khí dày đặc, nồng đậm hơn bên ngoài gấp mười lần!

Linh khí nồng đậm nơi đầy còn nhiều hơn cả linh khí trong biệt thự trên đỉnh núi có đại trận Chuyển Long Thiên Sinh bao trùm, có thể thấy biệt phủ nhà họ Tiêu là nơi ngọa hổ tàng long.

Tiêu Phúc lại không hề đắm chìm trong bữa tiệc linh khí này mà nhanh chóng đi đến cạnh hòn giả sơn cẩn thận gõ ba cái, cung kính nói: "Lão gia, là tôi!"

Mấy giây sau đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên bên trong: "Là A Phúc à, mau vào đi".

Sau đó núi giả này đột nhiên chia làm hai lộ ra một con đường bí mật, Tiêu Phúc liền đi xuống men theo bậc thang. Nơi đây so với bên ngoài tràn đầy linh khí thì cằn cỗi khắc nghiệt như địa ngục, võ sĩ bình thường đừng nói là tu hành ở đây, đến cả sống cũng là điều viển vông.

Ngay cả Tiêu Phúc khi đi được hai bước cũng thấy choáng đầu, vội vàng ngưng thần tĩnh khí dùng Canh Khí bảo vệ quanh thân, thế mới có thể tiếp tục đi được.

Nơi cuối cùng thấp nhất của bậc thang đá là một không gian to như sân bóng đá, phóng mắt nhìn quanh thì chỉ thấy một thứ duy nhất...

Kiếm!

Hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm, hoàn toàn không thể đếm được cụ thể có tất cả bao nhiêu thanh kiếm!

Trong những thanh kiếm này, dài có ngắn có, có lành lặn cũng có thanh đã hư hại, có thanh gãy thành hai mảnh, có thanh thần binh dùng những nguyên liệu quý hiếm tạo thành, cũng có thanh kiếm cùn dùng sắt bình thường chế thành.

Những thanh kiếm này đủ hình đủ dạng, vị trí và cách đặt cũng không giống nhau, chỉ có một điều là giống nhau.

Đó chính là chúng đều ảm đạm không ánh sáng, không phải là bị gỉ mà là những thanh kiếm này không hề có sức sống. Hoặc có lẽ sẽ có người nghi ngờ, đều là vật chết thì làm sao có sức sống được?

Tất nhiên người bình thường không thể hiểu được chuyện này, thậm chí phần lớn võ sĩ và thuật sĩ cũng không hiểu, chỉ có người hiểu kiếm mới có thể nhìn ra.

Chỉ có kiếm khách tuyệt thế hoặc là bậc thầy đúc kiếm mới có thể nhìn ra sức sống của kiếm, mà Tiêu Phúc cũng được coi là một kiếm khách xuất sắc.

Trong mắt lão, những thanh kiếm này giống như xác chết của người, tuy bên ngoài không hề hao tổn chút nào, nhưng nếu lấy lên chiến trường giết địch thì e là vừa huơ một cái đã biến thành tro bụi.

Nếu dùng hai từ để hình dung nơi thảm khốc này thì chính là mộ kiếm, ngôi mộ của vô số thanh kiếm.

Trong mộ kiếm dường như tất cả mọi thứ đều mất đi màu sắc vốn có, chỉ có thể ánh lên màu xám tàn tuyệt vọng, chỉ có một thứ là ngoại lệ.

Đó là một bộ đồ trắng, và cả kiếm khách tuyệt thế mặc bộ đồ trắng, chủ nhân biệt phủ nhà họ Tiêu - Tiêu Nghĩa Tuyệt.

Tiêu Phúc nhìn thấy bộ đồ trắng đó thì ánh mắt lóe lên vẻ vui mừng tán thưởng, cúi người thấp giọng nói: "Lão gia".

"Ừ".

Tiêu Nghĩa Tuyệt không mở mắt ra, lão ta ngồi xếp bằng tại nơi sâu nhất của mộ kiếm, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì gấp phải cần ta ra mặt sao?"

Lão ta biết rõ ràng nếu không có chuyện gì cực kỳ quan trọng thì Tiêu Phúc tuyệt đối sẽ không đến quấy rầy lão ta thanh tu. Nếu đối phương đến đây thì cũng có nghĩa là đã xảy ra chuyện gấp khó giải quyết để lão ta phải đích thân xuất sơn giải quyết.

Tiêu Phúc lấy một bức thư trong túi ra, hai tay giơ cao quá đỉnh đầu, trầm giọng nói: "Lão gia, vị kia ở Đảo Quốc đã xuất quan, giờ người đó đã tới Thần Cảnh nên tuyên chiến với người".

Nghe vậy Tiêu Nghĩa Tuyệt luôn nhắm chặt hai mắt liền mở choàng mắt ra. Đồng thời kiếm trong mộ kiếm đột nhiên kê lên, dường như có sinh mệnh của riêng mình.

"Hay, hay cho một Ito Musashi, năm đó khi hai người bọn ta quyết đấu trên đỉnh Hoa Sơn thì ta chỉ thắng lão có nửa chiêu, hôm nay lão lại bước vào Thần Cảnh trước ta. Hay lắm, quả nhiên là đối thủ mạnh!"

"Lão gia?"

Tiêu Phúc nghe vậy thì kinh hãi vô cùng. Lão cũng biết Thần Cảnh khó như lên trời, nhưng lại kiên định cho rằng nếu trên đời này có ai có thể đột phá Thần Cảnh thì chỉ có thể là Tiêu Nghĩa Tuyệt!

Nhưng lúc này Ito Musashi đã đột phá Thần Cảnh, nhưng Tiêu Nghĩa Tuyệt lại chưa, đây không phải có nghĩa rằng sức mạnh và thiên phú của đối phương đều vượt xa lão gia sao?

Thấy Tiêu Phúc như vậy, Tiêu Nghĩa Tuyệt cười ha hả, nói: "A Phúc à, vẻ mặt gì vậy hả, chẳng lẽ ông thấy ta lại đi sợ một Ito Musashi cỏn con sao?"

Nói rồi lão ta đột nhiên đứng dậy. Cùng lúc đó màu xám xịt trong mộ kiếm đột nhiên biến mất, tất cả thanh kiếm đều tỏa ra ánh sáng của sinh mệnh.

"Lão, lão gia!"

Tiêu Phúc thấy cảnh này thì kích động tới nỗi toàn thân run rẩy. Chủ nhân của những thanh kiếm này đều chết dưới tay Tiêu Nghĩa Tuyệt, nếu chúng có tình cảm thì e là sẽ hận lão gia đến tận xương tủy.

Nhưng lúc này lão gia vừa đứng dậy những thanh kiếm này đều cúi đầu phục tùng, tuế không phải có nghĩa là lão gia đã chinh phục được tất cả kiếm trong mộ kiếm sao?

Cũng giống như sau khi Diệp Thành có được thân thể Hải Hoàng Lưu Ly thì có thể chinh phục được nước biển vô biên, Tiêu Nghĩa Tuyệt đã tu luyện kiếm đạo đến mức cực hạn, đồng thời cũng có thể khống chế cả vạn thanh kiếm.

Lão ta từ từ phất tay, Hạo Thiên Kiếm treo bên hông đột ngột ra khỏi vỏ. Đồng thời tất cả thanh kiếm trong mộ kiếm đều kêu ong ong lên dao động trong không trung, chúng bay vòng quanh Tiêu Nghĩa Tuyệt.

Một kiếm vừa ra, vạn kiếm thần phục!

Tiêu Nghĩa Tuyệt dựa kiếm mà đứng, từ từ nói: "Mười năm trước ta đã có thể đột phá Thần Cảnh rồi, nhưng luôn dừng lại không tiến là để dùng cơ thể phàm tục này nghiệm chứng kiếm đạo".

"Giờ đại đạo đã thành, vạn kiếm quy tông, ta… trở thành Kiếm Thần!"

| Tải iWin