Đây chính là sức mạnh mạnh nhất thế giới hay sao?”
Iguzal không khỏi thở dài, đó là một cảnh giới mà ông ta đã không thể chạm tới trong suốt cuộc đời mình.
Trong mắt các Võ Thánh khác cũng lóe lên tia sáng khao khát. Đối với những người bị kẹt trong Thánh Vực nhiều năm, gần như tiếp cận đến cảnh giới cao nhất, nhưng lại biết rõ ràng là gần ngay trước mắt, lại giống như lạch trời không thể vượt qua.
Để đặt chân đến Thần Cảnh bọn họ không tiếc bất cứ thứ gì, nếu không sẽ không vì Tinh Tà Kiếm Phổ hư vô mờ mịt mà bỏ tất cả mọi thứ mình có vất vả chạy tới Hoa Hạ để tìm kiếm cách đột phá.
“Hừ hừ, sư phụ tôi đường đường là Võ Thần, chỉ là một Diệp Thành há lại là đối thủ của ông chứ?” Aokawa Sakura lớn tiếng nói, ánh mắt cố tình nhìn về phía Aokawa Sayuri ở bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô ta trong lòng vô cùng vui vẻ.
Cho dù cách nhau mấy trăm mét, kiếm khí cùng khí thế che phủ trời đất kia Aokawa Sayuri cũng có thể cảm nhận rõ ràng, đây là đối thủ mạnh mẽ nhất từ trước đến nay của Diệp Thành, đôi mắt long lanh của cô ta nhìn chằm chằm không rời vào Diệp Thành, trái tim cũng lên xuống theo từng cử động của đối phương.
“Uỳnh!”
Đối mặt với kiếm khí sắc bén bao phủ ở bốn phía, Diệp Thành tiện tay chém ra một kiếm, chân nguyên mênh mông hóa thành tia kiếm màu xanh, ngưng kết lại như ngọc xanh trong suốt hóa thành thực chất, dễ dàng ngăn chặn kiếm quang bao phủ đầy trời.
Nhưng đồng thời Ito Musashi cũng giơ kiếm tấn công, thanh kiếm samurai trong tay lóe lên ánh sáng rực rỡ.
“Gokui Shinken Ryu, Tuyệt chiêu bí thuật – Phi Hoa Phiêu Nhứ!”
Một kiếm này vừa chém ra, ở giữa không trung xuất hiện vô số kiếm ảnh, một kiếm hóa thành trăm ngàn kiếm, trăm ngàn thanh kiếm quy về một kiếm, rât có loại ý cảnh trăm cánh hoa bay lượn trong không trung.
Nhưng Diệp Thành lại lạnh lùng cười, tiện tay vung lên, Nguyên Thủy Thần Kiếm hướng về một phía đánh tới.
“Choang!”
Một kiếm này của Diệp Thành tựa như linh dương treo sừng, tuyệt diệu như thiên thành. Mặc dù khi xuất kiếm không có gì dặc biệt nhưng trong ánh mắt rung động kinh ngạc của Ito Musashi, mạnh mẽ đánh vào điểm yếu nhất của trăm cánh hoa đang bay lượn.
Vô số ảo ảnh tựa như một con rắn độc bị đánh trúng bảy tấc, trong nháy mắt biến mất không còn sót lại gì, tất cả biến hóa kì diệu đều bị phong ấn ngăn chặn.
“Đẹp mà không thực, vô dụng”. Diệp Thành dùng một kiếm điểm đi, phá vỡ chiêu kiếm của Ito Musashi, nhưng không có truy kích, ngược lại thu hồi kiếm thản nhiên đánh giá, trong giọng nói lộ ra một loại cảm giác vô cùng thoải mái.
Ito Musashi tức giận đến mức muốn phun máu, dùng sức mạnh chém ra một kiếm mà mình vẫn luôn đắc ý, lại bị người ta ngăn chặn ở điểm yếu nhất, nỗi thống khổ bị ngăn chặn chiêu thức, lão trước giờ đều thi triển lên người khác, lại không ngờ chính mình hôm nay lại bị dính phải.
Cuộc đời của Ito Musashi, trên người người đàn ông được gọi là Thần kiếm, chưa bao giờ nhìn thấy qua. Điều này đại biểu cho việc kiếm đạo đỉnh cao được lĩnh ngộ như thế sao?
“Chết tiệt, tôi không tin!”
Ánh mắt Ito Musashi hiện lên vẻ sắc bén, hét to một tiếng, trường kiếm trong tay vung lên thi triển ra một trong những tuyệt học của mình.
“Gokui Shinken Ryu, Tuyệt chiêu cấm thuật - Sanzu Meigetsu!”
Một kiếm này Uesugi Shuya cũng đã từng dùng qua, chỉ là bây giờ do Ito Musashi là Thần Cảnh sử dụng, uy thế mạnh mẽ đâu chỉ hơn gấp trăm lần? Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một ánh trăng đỏ như máu; Những gì họ ngửi thấy là hương hoa của bờ bên kia địa ngục; những gì họ nghe thấy là dòng nước cuồn cuộn của dòng sông Tam Đồ.
Một kiếm mạnh mẽ đầy sát khí này, thậm chí còn làm cho đệ tử của Từ Thủ Nghĩa đột nhiên phun ra dịch mật màu xanh, cả người đều xụi lơ dưới mặt đất, hiển nhiên là bị dọa chết!
“Trời đất ơi…”
Ngay cả Lục Tinh Hà, trước nay luôn kiêu ngạo và tự hào về kiếm pháp của mình, nhưng cũng không nhịn được ánh mắt ngơ ngác, lẩm bấm thán phục lên tiếng, cho dù anh ta kiêu ngạo thế nào đi nữa cũng phải thừa nhận, một kiếm này chỉ sợ cả đời mình cũng không xuất ra được.
“Két!”
Chỉ thấy một lưỡi kiếm màu tím sáng rực rỡ, dài khoảng ba mét, mỏng như sợi chỉ, khi Ito Musashi dùng bàn tay đưa lên không trung rồi chém đi, bất cứ nơi nào nó đi qua, không khí thậm chí còn trở nên quá tải, nơi nào nó đi qua đều phát ra âm thanh “Rắc rắc”. Chiêu kiếm khủng bố này cho dù là Karasu Tengu ở đây cũng không dám đỡ.
“Đến đúng lúc lắm!”
Diệp Thành thấy một chiêu này, trong lòng lại mừng rỡ vô cùng, lật tay rút ra Nguyên Thủy Thần Kiếm quát lớn: “Tinh Thùy Mộ Dã!”
Tiên Võ Tứ Thức, trừ việc cỏ thể dùng quyền sử dụng ra, còn có thể sử dụng như kiếm chiêu, lúc này Diệp Thành dùng Nguyên Thủy Thần Kiếm đẻ sử dụng chiêu này chống lại chiêu thức Sanzu Meigetsu của Ito Musashi.
“Uỳnh!”
Anh chém ra luồng kiếm khí màu xanh, giống như rút kiếm chém nước, trực tiếp chém kiếm khí màu tím của đối phương thành hai đoạn. Không kiểm soát được linh khí trời đất khổng lồ, nhất thời kiếm khí màu tím nổ tung, hóa thành một khuôn mặt khóc lóc, chạy ra khắp bốn phương tám hướng.
“Mạnh mà không có giới hạn, không thể chịu nổi một chiêu”. Diệp Thành tiện tay phá một chiêu nữa của Ito Musashi, lần nữa đánh giá.
Ito Musashi lúc này đã không nỏi nên lời, chợt ngửa mặt lên trời gào thét, đột nhiên trong miệng phun ra một luồng kiếm khí sắc bén, bắn nhanh về phía cổ họng Diệp Thành.
Một chiêu này hoàn toàn vượt quá dự liệu của mọi người, ai cũng không nghĩ tới một vị cường giả Thần Cảnh lại giả vờ mất hết lý trí đi đánh lén người khác.
Khi luồng kiếm khí này vừa bay ra trông rất bình thường, nhưng sau khi bay ra ngoài đã biến thành hàng chục lưỡi dao sắc bén, từ bốn phương tám hướng bắn ra với tiếng rít trong không khí.
Những lưỡi dao sắc bén này nhìn qua không khác gì kiếm quang lúc trước, trên thực tế trong mỗi luồng kiếm quang sắc bén đều ẩn chứa máu của Ito Musashi, uy lực bộc phát ra so với trước đây mạnh mẽ hơn gấp mười lần, cho dù là Tiêu Nghĩa Tuyệt đột nhiên bị đánh lén như thế cũng không né tránh được mà chôn thây chốn này.
Nhưng Diệp Thành là người như thế nào cơ chứ, đừng nói trước đây anh đã từng thấy Uesugi Shuya thi triển, từ sự đánh lén của hắn, anh đã đoán ra Ito Musashi là loại người nào, cho dù không có phòng bị trước, cũng tuyệt đối không bị chiêu thức tầm thường như thế này đánh lén.
Nhìn thấy lưỡi dao sắc bén đột nhiên đánh tới, anh hừ nhẹ một tiếng, mở miệng hét lên một tiếng gầm lớn.
Năng lực thứ nhất trong Tứ Tượng Huyền Công, Cuồng Hổ Khiếu!
“Gầm!”
Sấm sét nổ tung giữa trời đất. Sóng âm thanh như thực chất có thể nhìn thấy bằng mắt thường bắn ra từ trong miệng Diệp Thành, trong nháy mắt quét qua mấy trăm mét trên bầu trời, chấn động đến cả mây ở trên đỉnh núi Linh Hương, vì nó mà tán loạn khắp nơi.
Hiện tại anh đã có thân thể Hải Hoàng Lưu Ly tăng sức mạnh lên rất nhiều, tu vi Tứ Tượng Huyền Công cũng tiến triển rất lớn, thanh âm đó giống như sấm sét đánh xuống nhân gian, truyền đi khắp mấy trăm mét xung quanh. Rất nhiều Võ Thánh trốn trong rừng chỉ cảm thấy như có một cơn bão dữ dội ập vào mặt, thổi mình bay tít về sau, run rẩy dữ dội.
“Đùng Đùng!”
Rất nhiều lưỡi dao vô hình trực tiếp bị dư âm của Diệp Thành chấn đến nát vụn. Những thứ này đủ để chặt đứt cả sắt thép, một chiêu tiêu diệt lưỡi dao vô tình đã hạ bệ một chi bộ đội dặc chủng, trong Cuồng Hổ Khiếu của Diệp Thành căn bản là không chịu nổi một kích.
“Một mũi ám tiễn, đồ không biết xấu hổ”.
Diệp Thành thi triển Cuồng Hổ Khiếu phá vỡ thủ đoạn hèn hạ của đối phương, vẫn thuận miệng đánh giá một câu, chi là câu này đã mang theo một sự khinh bỉ coi thường đối thủ.
Tất cả mọi người xem chiến đã choáng váng không nói nên lời…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 286: Đánh giá của Diệp Thành
Chương 286: Đánh giá của Diệp Thành