Trên núi Hồng Phong, tại trang viên nhà họ Tần.
Trong biệt thự chính đèn đuốc sáng trưng, mười mấy người già trẻ ngồi vây tròn xung quanh đại sảnh. Người đứng đầu là gia chủ nhà họ Tần, Tần Tư Long.
Mặt ông ta đầy nếp nhăn, tóc mai hoa râm, nhưng tinh khí thần vẫn còn khá tốt. Đôi mắt toát ra vẻ uy nghiêm, tựa như con sư tử dũng mãnh nghỉ ngơi trong hang ổ của mình lúc về già.
Tần Tư Long bình thản mở miệng: “Sương Nhi, việc đó làm đến đâu rồi?”
Nghe ông cụ hỏi, mọi người đồng loạt bày ra vẻ cung kính lắng nghe, Tần Sương cũng theo đó trả lời: “Con đã tiết lộ cho Diệp Thành em gái con chính là mẹ ruột của nó, nhưng phản ứng của nó… cực kì lạnh nhạt”.
Nghe đến đây, Tần Hồng Sương không nhịn được run lên. Người phụ nữ ngồi ở đối diện bà ấy lập tức cười khẩy một tiếng, nói: “Chị hai, con trai chị cũng giỏi thật đấy, có chút bản lĩnh là không nhận những người thân thích như chúng ta luôn”.
Tần Hồng Sương là ai chứ? Là nữ vương trong làng kinh doanh nổi tiếng khắp Yên Kinh kia mà. Cho dù bà ấy tỏ ra cung kính trước mặt ông cụ Tần, nhưng chắc chắn sẽ không sợ đám chị em họ chỉ biết dựa vào danh tiếng của nhà họ Tần. Bà ấy tỏ ra khinh thường đáp lại: “Đổi lại nếu tôi là Diệp Thành, tôi cũng không nhận cô. Lúc nó còn nhỏ, cô có từng bế nó không? Cô cho nó tiền mừng tuổi lần nào chưa? Cô có làm tròn trách nhiệm của một người dì hay không?”
Người phụ nữ đó là Tần Tuyết Dung, em họ của Tần Hồng Sương. Bà ta vẫn luôn ghen ghét với địa vị ở nhà họ Tần và danh hiệu nữ vương giới kinh doanh của Tần Hồng Sương. Hôm nay bà ta định châm chọc mấy câu, nhưng không ngờ lại bị chặn họng không phản bác được.
Tần Tuyết Dung chỉ đành miễn cưỡng cười nhạt: “Hừ, nó còn chưa vào nhà họ Tần chúng ta mà chị đã bảo vệ nó như vậy, còn gọi Tiểu Thành Tiểu Thành một cách thân thiết, con trai chị có nhận chị không còn chưa chắc!”
Lời này làm cho Tần Hồng Sương cắn chặt môi, vai rung lên, ánh mắt nhìn Tần Tuyết Dung cũng trở nên lạnh lùng.
Nhưng lúc này, em trai họ của Tần Hồng Sương là Tần Chí Cường đã đứng ra giảng hòa: “Được rồi, được rồi, chị hai, chị đừng nghe Tuyết Dung nói, Diệp Thành có thể quay về nhà họ Tần thì là chuyện tốt của cả hai bên”.
Tần Hồng Sương hừ một tiếng, không muốn nhìn Tần Tuyết Dung, nói: “Nếu không phải con trai tôi giỏi giang, các người sẽ có thái độ thế này sao? Trước kia anh cả là đệ tử ghi danh của ông cụ Tiêu, mấy người thấy chúng tôi có quan hệ gần nhất với nhà họ Tiêu, bình thường a dua nịnh hót, lại còn xúi giục gả Thư Dao sang đó”.
“Kết quả sau này cậu cả nhà họ Tiêu cưới con gái của nhà họ Liễu, các người lập tức đổi sắc mặt, không qua lại với nhà họ Tiêu nữa. Bây giờ thì nghe nói con trai tôi có bản lĩnh không thua kém gì ông cụ Tiêu, nên mới chuẩn bị nhận lại nó về nhà họ Tần…”
Nói đến đây, bà ấy trở nên kích động, đập bàn quát lên: “Trong mắt mấy người chỉ có thứ lợi ích chết tiệt đó mà thôi! Năm xưa bố bắt con về, không phải cũng vì năng lực kinh doanh của con hay sao? Trước kia con trai con không có gì nổi bật, các người còn bàn nhau tùy tiện gọi nó tới, cho nó kết hôn với con gái thứ của nhà họ Liễu. Bây giờ nó giỏi lên, các người lại muốn kéo nó về, các người…”
“Đủ rồi!”
Nghe đến đây, Tần Tư Long lập tức quát lớn. Nghe thấy tiếng quát đó, Tần Hồng Sương cắn chặt môi, không cam tâm mà ngồi về chỗ của mình. Cho dù bà ấy có mạnh mẽ thế nào cũng không thể chống đối với bố mình, chống đối cả nhà họ Tần.
Thấy con gái như vậy, trong mắt Tần Tư Long hiện lên vẻ sâu xa khó dò: “Hồng Sương, đừng tưởng bố không biết trước kia con đã làm gì, bố chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi!”
Nghe được lời này, Tần Hồng Sương rất kinh ngạc, biết hành vi mình không tiếc tổn hại đến lợi ích của tập đoàn Thương Khung cũng phải hỗ trợ cho Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông của con trai đã bị bại lộ, lập tức chột dạ cúi gằm mặt.
Nhìn bộ dạng của con gái, Tần Tư Long hài lòng gật đầu: “Với những gì con đã cống hiến cho nhà họ Tần, có những chuyện chỉ cần không quá đáng thì bố cũng sẽ không vạch trần nó ra. Nhưng con phải biết chuyện gì con có thể làm, chuyện gì không thể!”
“Đến bây giờ, con không còn giữ suy nghĩ đoàn tụ với thằng đàn ông vô dụng đó đấy chứ?”
Tần Hồng Sương nghe bố mình nói vậy sắc mặt đã trắng bệch. Mình thật sự có ý định mượn sức mạnh của con trai, để tranh thủ khiến Tần Tư Long gật đầu đồng ý cho đám cưới của mình và Diệp Niệm, nhưng bây giờ xem ra, mọi ý nghĩ của mình đều không qua khỏi mắt bố.
Tuy nhiên, ngay lúc này, Tần Tư Long lại nở nụ cười nhàn nhạt: “Chỉ cần con hứa với bố một chuyện, bố cũng không phải không thể chấp nhận cho cái tên Diệp… Diệp gì ấy nhỉ, về Yên Kinh”.
Tần Hồng Sương chợt ngẩng đầu lên, trên mặt lại không có chút vẻ vui mừng nào. Bà ấy quá hiểu bố mình, hi vọng có thể dùng những thứ như cháu ngoại hay nhà họ Tần để lay chuyển ông ấy là hoàn toàn không có khả năng. Thứ duy nhất có thể khiến ông ấy dao động chỉ có lợi ích!
Từ trong lời nói vừa rồi của Tần Tư Long là có thể nhận ra, ông ta còn không nhớ đến tên của Diệp Niệm thì sao lại đột nhiên mở lòng từ bi, gật đầu đồng ý cho cuộc hôn nhân của mình được?
Nhưng chuyện này có sức cám dỗ quá lớn. Từ khi Diệp Thành ra đời, tròn hai mươi ba năm Tần Hồng Sương không gặp được chồng mình, hai mươi ba năm rồi.
Cho nên, dù biết rõ là bố mình chẳng có lòng tốt gì, Tần Hồng Sương vẫn cắn răng trả lời: “Bố muốn thế nào?”
Nhìn bọn họ nói chuyện với nhau có chỗ nào giống bố con chứ? Cứ như là đối thủ thương trường đang tranh luận trên bàn đàm phán, đó chính là sự tàn khốc của gia tộc lớn.
Liên quan đến lợi ích gia tộc thì tình cảm bố con gì đó đều phải lui về sau.
Trên mặt Tần Tư Long để lộ biểu cảm cuồng nhiệt, mở lời: “Bố muốn con trai con trở về nhà họ Tần, đổi tên thành Tần Thư Vũ, có nghĩa là ‘văn võ song toàn’, trở thành cháu ngoại của bố”.
Nghe đến đây, Tần Hồng Sương lập tức biến sắc: “Chuyện này không thể!”
Con trai là con của bà và Diệp Niệm, tuyệt đối không thể đổi sang họ Tần, tuyệt đối không!
Tần Tư Long từ tốn thuyết phục: “Hồng Sương, việc này với con, với nó, thậm chí là với Diệp Niệm mà nói đều là chuyện tốt. Chỉ cần con đồng ý, bố sẽ yêu thương Thư Vũ như cháu ruột, còn bồi dưỡng nó thành người thừa kế tương lai, gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Tần!”
Nghe nói vậy, Tần Chí Cường bỗng nhiên biến sắc, đứng dậy hét lớn: “Bác cả, sao bác có thể làm vậy được?”
Những người ở đây ai mà không biết con trai ông ta, Tần Thư Hoàn, vốn là người thừa kế của nhà họ Tần được mọi người công nhận. Sao bây giờ tên Diệp Thành gì đó vừa xuất hiện là chiếm luôn vị trí của nó?
Tần Tuyết Dung cũng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, cho dù thằng nhóc Diệp Thành đó có đổi tên, nhưng chung quy cũng là họ Diệp, dựa vào cái gì mà thừa kế nhà họ Tần chúng ta?”
Những con cháu nhà họ Tần khác có quan hệ tốt với Tần Chí Cường cũng cuống cuồng đứng lên phản đối, tiếc là bọn họ đã đánh giá thấp sự quyết đoán của Tần Tư Long.
“Tôi đã quyết định, không cần nói nhiều!”
Tần Tư Long vỗ mạnh vào tay vịn của ghế, khiến đám người nọ sợ hãi trắng bệch mặt, không dám nói thêm gì nữa. Khắp Yên Kinh này ai mà không biết ông cụ Tần nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói ra tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm trái.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 305: Cuộc họp của nhà họ Tần
Chương 305: Cuộc họp của nhà họ Tần