TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Sống Lại, Ta Trở Thành Kiều Thê Của Quyền Thần
Quyển 1 - Chương 75: Mắng ngươi, thì thế nào?

Dư Vị đáp:" Đó là bởi vì chủ tử thương tiểu thư, để nô tỳ làm nhiều món ăn tiểu thư thích."

Nam Bảo Y trừng mắt.

Nguyên lai quyền thần đại nhân, lại đem nàng để trong lòng như vậy?

Nàng nhịn cười không được, tâm tình giống như ăn được mật ngọt.

Đang lúc cao hứng, Hà Diệp lấy ra sổ sách," Tiểu thư, lần trước ngài đã hẹn với Hàn lão bản hôm nay đi Ngọc Lâu Xuân thu sổ sách, xe ngựa đã được chuẩn bị, ngài hiện tại liền muốn xuất phủ sao?"

Nam Bảo Y cùng Hàn Yên Lương có ước định, thu nhập của Ngọc Lâu Xuân, chừa lại bốn phần làm vốn đầu tư duy trì kinh doanh mua bán tin tức, còn lại sáu phần hai người chia đôi.

Mỗi lần đi Ngọc Lâu Xuân thu sổ sách, đều là thời điểm Nam Bảo Y cao hứng nhất.

Dù sao cũng là cầm bạc của mình kiếm được, cảm giác cầm trên tay đều không giống.

Chủ tớ ba người đi ra tiền viện, vốn là Thưởng Tâm tự mình điều khiển xe ngựa, thế nhưng trên xe ngựa đã có một xa phu ngồi.

Trương sư phụ chất phát nở nụ cười:" Xin thỉnh an ngũ tiểu thư! Gần đây thời tiết chuyển lạnh, con ngựa tính khí không được tốt, dễ dàng đá hậu, sợ cô nương không khống chế được, vì đó tiểu nhân tự thân điều khiển xe cho tiểu thư, đảm bảo an toàn."

Nam Bảo Y nhìn về phía tuấn mã.(ahr)

Nhà nàng nhiều bạc, liền là ngựa kéo xe, cũng là bỏ ra nhiều tiền mua được Hãn Huyết Bảo Mã từ Tây Vực.

Cả ngày cỏ khô tinh quý hầu hạ, nuôi dưỡng phiêu phì thể tráng, lông bờm càng là bóng loáng không dính nước.

Nuôi thời gian dài, tinh khí so với mèo còn phải ngoan ngoãn hơn, làm sao có thể đá hậu?

Nàng bất động thanh sắc cười cười:" Đã như vậy, vậy làm phiền Trương sư phụ."

Không quản lão xa phu này có phải đang đánh cái chủ ý xấu, dù sao Thưởng Tâm biết võ, có nàng đi theo chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.

Xe ngựa bình ổn đi ra khỏi Nam phủ.

Đi được hai khắc đồng hồ, Hà Diệp nghi hoặc cuốn màn cửa lên," Trương sư phụ, đây không phải là đường đi Ngọc Lâu Xuân, ngươi có phải đi nhầm đường hay không?"

Trương sư phụ cười nói:" Sáng hôm nay đại lộ bên kia có xe ngựa đụng chết người, máu me nhầy nhụa, cũng không dám để tiểu thư nhìn thấy! Chúng ta đi vòng, mặc dù xa chút dù nhưng vẫn là sạch sẽ không phải sao?"

Hà Diệp nghe nói có người chết, lập tức bị dọa đến mặt mũi trắng bệch," Xác thực như thế!"

Nam Bảo Y vuốt vuốt chuỗi ngọc Bồ Đề.

Xa phu này, sợ là đã sớm bị người ta mua chuộc, muốn đem nàng đưa đi chỗ khác.

Nàng mỉm cười, đôi mắt vẫn là vẻ đơn thuần hồn nhiên.

Lại đi thêm hai khắc đồng hồ.

Xe ngựa ngoặt vào ngõ nhỏ, dừng lại chỗ sâu trong ngõ hẻm.

Âm thanh Trương sư phụ từ ngoài truyền vào:" Tiểu thư, có lẽ chúng ta đã đi nhầm đường, nếu không ngài đi ra ngoài nhìn xem?"

Nam Bảo Y vịn tay Hà Diệp bước ra xe ngựa.

Ngõ hẻm uốn lượn kéo dài, phía trước là một bức tường. Trương sư phụ điều khiển xe ngựa chặn ở sau lưng, nhà cửa bốn phía đều đóng chặt cửa, đèn lồng cũ nát trắng bệch.

Loại địa phương vắng vẻ này, coi như xảy ra chuyện muốn chạy trốn cũng rất khó.

Hà Diệp giận dữ:" Trương sư phụ, nếu ngươi không biết đường, còn muốn đi làm gì? Vạn nhất tiểu thư xảy ra chuyện, trở về phủ ngươi biết mặt."

Trương sư phụ chỉ cười:" Có người bỏ ra năm trăm lượng bạc, muốn tiểu nhân đem tiểu thư đưa tới nơi này. Người chết vì tiền chim chết vì mồi, tiểu nhân cũng không có biện pháp nào khác!"

Nam Bảo Y nhíu mày:" Ta nhớ năm đó Trương sư phụ chạy nạn tới Cẩm Quan thành. Cả nhà ngươi không ai quen biết, lúc sắp chết đói nơi đầu đường, là Nam phủ ta thu lưu các ngươi, để các ngươi là người hầu trong phủ. Người hồi báo, chính là thông đồng ngoại nhân hại tính mạng ta?"

Trương sư phụ mặt mày hớn hở:" Mặc dù Nam phủ đối với nhà tiểu nhân có ân, nhưng điểm ân tình này sao có thể quý giá bằng năm trăm lượng bạc? Tiểu thư, ngài muốn trách, thì trách chính mình số mệnh không tốt."

Hắn nói xong, trong trạch viện truyền ra động tĩnh.

Một nam nhân mặc áo gấm, được đám nha đinh vây quang dẫn ra.

Nam nhân chừng ba mươi tuổi bước chân phù phiếm hình tiêu mảnh dẻ, trên mặt mọc đầy bọc mủ.

Đại khái vì che nấp bọc mủ, còn chát rất nhiều hương phấn, càng thêm vẻ ghê tởm khiếp người.

Hắn đánh giá Nam Bảo Y, không khỏi lộ ra vẻ tham lam:" Không hổ là tiểu thư Nam phủ cẩm y ngọc thực, quả nhiên là hàng thượng đẳng, cũng không phải nữ nhân trong kỹ viện có thể sánh bằng."

Nam Bảo Y nghiêng đầu một chút.

Nàng biết hắn.(ahr)

Lúc trước thấy qua ở thịnh hội thưởng hoa Cẩm Quan thành, chính là đại biểu ca bà con xa của Hạ Tình Tình. Nghe nói bởi vì thường xuyên đi dạo kỹ viện, nhiễm một thân bệnh hoa liễu, đã đến ba mươi cũng không có cô nương nào nguyện ý gả cho hắn.

Nàng đã minh bạch, rốt cuộc hôm nay là chuyện gì xảy ra.

Nhưng với đầu óc của Hạ Tình Tình, nghĩ không ra mấy loại mánh khoé này, khẳng định là Nam Yên ở đằng sau thêm dầu vào lửa.

Tháng trước nàng tát Nam Yên, đây đối phương ghi hận trong lòng.

Nàng cười một tiếng:" Các ngươi ra hạ sách này, không sợ tổ mẫu ta tức giận trả thù?"

" Ha ha ha ha." Hạ Bác giống như nghe được một câu chuyện lớn," Một tiểu cô nương như ngươi, bị người làm dơ bẩn, không gả cho người kia lại có thể làm sao được nữa? Coi như Nam lão thái quân, nàng cũng không dám làm gì! Không chỉ có như thế, nàng còn phải cung cấp ta ăn ngon uống tốt, tương lai nàng chết còn phải phân cho cái tôn nữ tế là ta này một phần tài sản!"

Nam Bảo Y gật gật đầu.

Nàng phe phẩy quạt tròn, mỉm cười:" Nói cách khác, ngươi cường con gái nhà người ta, không chỉ không phải nhận trừng phạt, mà nhà cô nương kia còn phải mang ơn ngươi..."

Hà Bác nghe không cho là nhục người lại còn cho là vinh, dương dương đắc ý nói:" Đây chính là bản sự của gia!"

Nam Bảo Y ôn hoà nhã nhặn," Khi ta ở nhà, thường nghe tổ mẫu cùng nhóm ma ma dạy bảo, nữ hài nhi ở bên ngoài nhất định phải bảo vệ tốt chính mình. Nhưng chưa bao giờ nghe trưởng bối dạy bảo nam nhân, để bọn hắn không được lấy mạnh hiếp yếu, để bọn hắn tối thiểu biết tôn trọng cô nương. Ta nghĩ, chính là bởi vì loại giáo dục thiếu thốn này mới khiến cho trên thế gian có nhiều dạng bại hoại hư hỏng như Hạ công tử."

Hạ Bác tức giận:" Ngươi dám mắng ta?!"

Nam Bảo Y mỉa mai:" Mắng ngươi, thì thế nào?"

Hạ Bác không nhịn được nữa, ra lệnh cho đám gia đinh:" Người đâu, lập tức đem đám cô nương này bắt lại cho ta! Lão tử lập tức liền đem nàng giải quyết tại chỗ, để nàng biết Hạ mỗ ta có bao nhiêu lợi hai!"

Bọn gia đinh cùng nhau tiến lên.

Nam Bảo Y nhẹ nhàng thản nhiên," Thưởng Tâm!"

Ánh sáng lưỡi kiếm sắc bén chợt loé lên.

Sáu gã gia đinh, đồng thời xuất hiện trên cổ một đường máu thật sâu.

Bọn hắn ngạc nhiên mở to mắt,còn không kịp nói gì, liền ầm ầm ngã xuống đất bỏ mình.

Trong gió tràn ngập nồng đậm mùi máu tươi.

Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad bởi Anhheri.

| Tải iWin