Dịch giả: Đường Huyền Trang
Phương Khải chỉ kể cho Lam Yên một đoạn ngắn, từ chương thứ nhất "Cao thủ bị trục xuất", đến lần đầu tiên Diệp Tu lấy được thủ sát, thu hoạch vật liệu để cường hóa Thiên Cơ Tán.
Đương nhiên, trên phương diện tình tiết kịch bản đã bị Phương Khải thoáng sửa lại một chút.
Ánh mắt Nạp Lan Minh Tuyết chớp động, kết cấu cùng thiết lập của câu chuyện này đều thực sự quá nghiêm cẩn, quả thật không tìm thấy nửa điểm sơ hở, cứ như là thật sự tồn tại một cái thế giới như vậy.
Nhưng tuyệt đối không có khả năng là Đại Tấn quốc!
Nếu bỏ qua tính chân thật của câu chuyện, thì một câu chuyện như này, cho dù chỉ là nghe được một đoạn ngắn, cũng cực kì hấp dẫn, dù sao cho tới bây giờ đều không có một câu chuyện nào là lấy "Trò chơi" làm chủ đề.
Phải biết dạng trò chơi này, đối với các nàng mà nói vẫn chỉ là đồ chơi mới!
- Đúng không đúng không! Đại thần Diệp Tu này quả nhiên rất lợi hại đi.
Nhìn thấy Nạp Lan Minh Tuyết cũng bắt đầu công nhận, Lam Yên hít sâu một hơi, mừng rỡ nói.
Nạp Lan Minh Tuyết khẽ gật đầu một cái.
- Thật muốn nghe câu chuyện về sau, đáng tiếc tên chủ quán ghê tởm này lại đi chơi game, không kể cho ta nghe!
Lam Yên bất mãn phàn nàn nói:
- Cao thủ như vậy cũng thật là đáng thương, thế mà bị thế lực của mình phản bội, trở thành người cô độc, cũng không biết về sau có đánh lại không.
...
- Hắt xì!
Phương Khải đang chơi trò chơi thì hắt hơi một cái, vô tội quan sát bốn phía.
- Ai tại nhắc tới ta?
- Nhắc lại mới nhớ, trước đó đang chơi đến hưng phấn, liền thuận miệng kể cho nàng kia một đoạn Toàn Chức Cao Thủ, sẽ không coi là thật chứ?
...
Mà đổi thành một bên khác, nghe Nạp Lan Ảnh kể xong, toàn bộ đại điện đều rơi vào yên lặng.
Yên lặng đến đáng sợ.
Giống như là yên tĩnh trước cơn bão.
- Ngươi cho rằng những thứ mà ngươi nói tới có mấy thứ là thật?
Qua hồi lâu, cuối cùng Nạp Lan Hồng Vũ từng chữ từng chữ hỏi, có thể nhận thấy từng tia nộ khí đang bị đè nén trong qua từng kẽ răng.
Nếu như không phải người trước mắt này theo mình một thời gian rất lâu, thậm chí Nạp Lan Hồng Vũ còn hoài nghi, có phải đối phương đang vũ nhục chỉ số thông minh của mình hay không.
- Thuộc hạ... Cũng cảm thấy, phần lớn trong này đều là được lão bản kia hồ biên loạn tạo.
Mặt mũi Nạp Lan Ảnh tràn đầy mồ hôi lạnh, hắn đã từng cảm thụ được sự khủng bố khi lão gia tử nổi giận!
Mà bây giờ, lão gia tử này đã ở vào ranh giới của sự nổi giận đó!
Nếu là ngôn ngữ mình hơi không cẩn thận một chút, chỉ sợ ngày mai liền bị ném vào hậu viện cho chó ăn!
Nạp Lan Ảnh vội vàng hướng Nạp Lan Hồng Vũ miêu tả lại lúc mình chơi thử Diablo 2 trong quán nét Phương Khải, hắn cảm thấy rất thần kỳ...
Chờ hắn nói xong, cuối cùng Nạp Lan Hồng Vũ cũng có chút ngồi không yên, âm thanh của hắn khàn khàn già nua, giống như hai cái vỏ cây già đang ma sát với nhau phát ra tiếng xào xạc, hắn nhắm hai mắt lại, trầm tư một hồi lâu.
Một lúc sau mới chậm rãi mở miệng hỏi:
- Có phải lão phu già thật rồi hay không... Đã tách rời với thế giới bên ngoài...?
-...
Nạp Lan Ảnh cúi đầu, không biết nên nói gì tiếp.
Nghe được Nạp Lan Ảnh tự thuật, Nạp Lan Hồng Vũ nói:
- Đem cái đồ gọi là "Máy tính" kia, về đây cho ta một cái.
Bên trong ngôn ngữ của hắn dường như mang theo một chút mất hứng:
- Lão phu sống đến từng này tuổi, thế mà trên đời này còn có đồ vật mà lão phu chưa được nhìn thấy? Đi thôi, để lão phu thử kiến thức một chút, đến cùng là cái pháp khí gì, cư nhiên kì lạ như thế!
Cho dù lấy kiến thức rộng rãi của hắn, cũng chưa từng nghe nói qua có pháp khí kì lạ như thế.
- Tuân mệnh!
- Nếu mà bắt buộc, cho phép ngươi vận dụng Ảnh vệ.
Lão giả lại không nhanh không chậm tăng thêm một câu.
Toàn thân Nạp Lan Ảnh chấn động:
- Thuộc hạ nhất định không làm nhục mệnh!
...
Cùng lúc đó, tại một chỗ đình viện cực kì lộng lẫy.
Cuối cầu đá được trạm trổ tỉ mỉ trong ao sen, là một cái đình nghỉ mát lịch sự tao nhã.
Bên phải đình là một nam tử trung niên mặc áo vàng, hình dáng tao nhã anh tuấn, cầm trong tay một cái chén lưu ly tinh xảo.
Rượu trong chén màu hổ phách, khi chuyển động hiện ra hào quang năm màu, hắn nhìn chén rượu, không mặn không nhạt mở miệng: - Lần này các hạ làm việc, quả thực khiến người ta có chút thất vọng.
Ở cạnh đình nghỉ mát, là một nam tử trung niên mặc cẩm y màu đen, cằm để râu ngắn.
Hắn đứng bên cạnh cột đình, đưa lưng về phía nam tử áo vàng, tay phải dùng sức nắm chặt hàng rào, đến nỗi hàng rào bằng đá có chút lõm vào:
- Ta đã phái người đi điều tra bối cảnh của tiểu điếm đột nhiên nhúng tay vào kia, xin tin tưởng đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Nam tử áo vàng uống một hơi cạn sạch chén rượu ngon, thản nhiên nói:
- Nạp Lan huynh hẳn phải biết ta muốn nghe không phải là những lời này, ta coi trọng, chỉ có kết quả, nếu không ta cũng không tiện bàn giao với phụ thân.
Nam tử áo vàng đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Nạp Lan Kiệt, quay người rời đi.
Sau khi nam tử áo vàng đi, chỉ thấy hàng rào trước người Nạp Lan Kiệt, đã bị trảo lực của hắn bóp vỡ nát!
Hắn xoay người lại, trên mặt chỉ có sự lạnh lẽo.
...
Nạp Lan Ảnh lần nữa đi tới quán nét Phương Khải, chẳng qua lần này, trang phục của hắn có chút khác biệt lúc trước.
So với lúc trước bình thường đến nỗi ném ra giữa đường cũng không ai để ý, thì lúc này Nạp Lan Ảnh, toàn thân tản ra một cỗ khí thế không giận tự uy, gương mặt vuông vức, làm cho người ta một loại cảm giác như được đao gọt kiếm cắt, góc cạnh rõ ràng.
Phía sau hắn, đi theo là một tên quan quân trung niên.
- Ảnh gia...
Quan quân trung niên rõ ràng cực kì cung kính với Nạp Lan Ảnh.
- Chúng ta đây là...?
- Đi mua một ít đồ.
Nạp Lan Ảnh thản nhiên nói.
- Mua... Mua đồ?
Quan quân trung niên ngẩn người, nhìn xem hẻm nhỏ phía trước.
- Mua đồ, nơi này?
Ngay sau đó hắn nhìn thấy bảng hiệu phía trước quán nhỏ.
- CLB Internet Khởi Nguyên?
- Ngươi biết?
Nạp Lan Ảnh hỏi.
- Không biết.
Quan quân trung niên lắc đầu, cười làm lành nói.
- Chẳng qua mấy ngày nay, lính dưới tay ta thường xuyên báo cáo, gần đây đụng vào không ít công tử thiếu gia đều từ nơi này đi ra, chỉ bất quá bỉ nhân xem bọn hắn có chút thân phận, không so đo nhiều.
Nạp Lan Ảnh nhẹ gật đầu, đi vào.
Phương Khải nhìn thấy, người vào cửa hàng này hình như nhìn có chút quen mắt, nhưng nghĩ một lát, thực sự nhớ không nổi đã gặp qua ở đâu. Nói chung nếu là người có thân phận không thấp, đi ở đâu đều cực kỳ dễ thấy, lấy trí nhớ của Phương Khải, không có khả năng không nhớ nổi mới đúng.
Phương Khải nghi ngờ tiến lên hỏi:
- Hai vị chơi trò chơi?
Nạp Lan Ảnh lắc đầu:
- Đến đàm phán với chủ quán một chuyện làm ăn.
- Làm ăn?
Sắc mặt Phương Khải có chút không vui, chỉ chỉ bảng đen.
- Làm ăn đều viết lên đấy, cái khác một mực không đàm.
- Tiểu tử, ngươi lặp lại lần nữa!
Quan quân trung niên bên cạnh Nạp Lan Ảnh lạnh lùng nói.
- Có tin ngày mai ta liền dẫn người đến niêm phong cửa hàng của ngươi hay không!
Nạp Lan Ảnh mỉm cười:
- Vị này là Phó thống lĩnh thành vệ quân Cung Hách, ta muốn mua cái máy tính này, đối với chủ quán mà nói cũng không tổn thất gì, ta khuyên các hạ vẫn là đáp ứng thì tốt hơn, phương diện giá tiền, đều không phải là vấn đề.
Cung Hách cũng cười lạnh nói:
- Ảnh gia coi trọng đồ vật của cửa hàng nhà ngươi, là phúc phận của cửa hàng nhà ngươi, cũng không nên không biết tốt xấu!
Sắc mặt Phương Khải càng thêm không vui:
- Uy hϊế͙p͙ ta?
- Không phải uy hϊế͙p͙.
Nạp Lan Ảnh cười cười, sửa sang lại ống tay áo một phen, vô cùng tự tin nói.
- Mà là ta mạnh hơn so với ngươi, cho nên ngươi nhất định phải phục tùng.