Chương 72: Lạc Bắc Minh xảy ra chuyện (1)
Lúc này, đầu óc của tất cả mọi người trống rỗng, bên tai ong ong.
Bao gồm cả Tô Nhu.
Cô quay phắt lại, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, hợp đồng trượt khỏi ngón tay, rơi bộp xuống đất.
Tô Quảng và Trương Tinh Vũ cũng tỏ vẻ khó tin.
Còn bà cụ Tô thì đã ngây ra như phỗng, ngồi đờ đẫn trên chiếc ghế Thái Sư như mất hồn.
"Lâm… Lâm Chính, sao… sao cậu có thể?", Tô Trương Dương mở miệng lẩm bẩm.
"Không được! Cậu tuyệt đối không được ly hôn! Cậu phải ký hết những hợp đồng này! Cậu phải ký!", Tô Mỹ Tâm gần như là hét lên.
Tô Bắc lúc này cũng không còn vẻ vênh váo hung hăng như vừa rồi nữa, vội vàng đứng dậy nặn ra nụ cười: "Lâm Chính, cậu đừng kích động, hãy suy nghĩ cho kĩ đi. Đây là hôn nhân đại sự, đời người có thể kết hôn được mấy lần chứ? Hai người khó khăn lắm mới bên nhau được, cậu đừng hành động theo cảm tính".
"Phải đấy Lâm Chính, cậu đừng kích động".
"Đây là chuyện lớn".
"Không được tùy tiện như vậy".
Đám người Lưu Diễm cũng vội vàng phụ họa.
Thái độ thay đổi 180 độ!
Khuôn mặt Lâm Chính tỏ vẻ châm chọc: "Chẳng phải các người mang đơn ly hôn ra đây bảo tôi ký sao? Tại sao bây giờ lại khuyên ngược lại thế? Vừa nãy thì bảo tôi ly hôn, bây giờ lại khuyên tôi đừng ly hôn, rốt cuộc các người có ý gì?".
"Ừm…"
Người nhà họ Tô vô cùng quẫn bách.
Cộp!
Chiếc gậy gõ xuống đất phát ra âm thanh.
Chỉ thấy bà cụ Tô vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, hừ một tiếng.
"Được! Được! Được! Lâm Chính, được lắm! Cậu đủ lông đủ cánh rồi chứ gì? Nếu cậu có bản lĩnh thật thì ký đi! Bây giờ ký luôn đơn đi! Đừng dọa nữa! Tôi không tin loại vô dụng như cậu lại to gan như vậy! Rời khỏi nhà họ Tô của tôi, cậu chẳng là cái thá gì cả!".
Bà ta thực sự không tin Lâm Chính có lá gan này.
Bà ta nhìn chằm chằm Lâm Chính, chờ hành động tiếp theo của anh.
Nhưng…
Lâm Chính không chút do dự, cầm chiếc bút ở bàn trà lên, xoẹt xoẹt ký hai chữ đẹp mắt.
Bà ta như bị sét đánh ngang tai.
Lần này thì tất cả thân thích của nhà họ Tô đều há hốc miệng.
Tô Nhu nhắm mắt, khóe mắt lấp lánh ánh lệ.
"Bây giờ thì bà hài lòng rồi chứ?".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn bà cụ Tô.
"Cậu… cậu… cậu dám ký thật sao?", bà cụ Tô giơ cánh tay lên, lắp bắp chỉ vào Lâm Chính, tức đến nỗi không thốt nên lời.
"Không!".
Bỗng dưng Tô Bắc gầm lên một tiếng, xông thẳng tới, chộp lấy đơn ly hôn trên bàn trà, xé thành mảnh vụn.
"Tô Bắc, ông làm gì vậy?".
"Tôi là bác ba của cậu", Tô Bắc tức giận nhìn Lâm Chính: "Tôi không đồng ý cho các cậu ly hôn!".
"Thằng ba, ai cho con làm như vậy hả?", lúc này bà cụ Tô mới nguôi chút, kìm nén lửa giận, hỏi.
"Mẹ, con không đồng ý cho Lâm Chính và Tiểu Nhu ly hôn! Dựa vào đâu chứ? Cậu ta chỉ là một thằng ở rể, muốn ly hôn là ly hôn chắc? Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Nhà họ Tô chúng ta là nơi cậu ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?".
"Đúng vậy", Tô Cối cũng phản ứng lại: "Cậu ta muốn ly hôn thì chúng ta lại càng không cho cậu ta được toại nguyện! Nếu không chuyện này đồn ra ngoài thì nhà họ Tô chúng ta sẽ mất hết thể diện!".
"Đúng đúng đúng! Lâm Chính, cậu không được ly hôn", dường như lúc này Tô Mỹ Tâm mới ý thức được điều gì đó, vội vàng lên tiếng.
"Việc ly hôn gì đó không thể để Lâm Chính chủ động đưa ra được".
"Trừ khi Tiểu Nhu muốn ly hôn".
"Lâm Chính cậu là cái thá gì chứ? Cậu cũng có tư cách nói chuyện này sao?".
"Phải đấy!".
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa, thái độ lại thay đổi.
Bà cụ Tô gật đầu, nói đầy chính nghĩa: "Mọi người nói đúng! Lâm Chính, cậu không có tư cách ly hôn, cũng không đến lượt cậu ký".
"Cần gì phải tự lừa mình dối người chứ?".
Lâm Chính lắc đầu, nhìn bọn họ với vẻ thương hại: "Các người đột nhiên không cho tôi ly hôn là vì sợ tin tôi và Tiểu Nhu ly hôn truyền ra ngoài, thì các ông chủ đứng sau kia sẽ lập tức thu hồi các lợi ích và dự án đã đưa cho các người. Hiện giờ nhà họ Tô đã lún sâu vào vũng bùn, muốn rút ra sẽ rất khó. Đừng tưởng Lâm Chính tôi là đồ ngốc, tôi thấy rất rõ tình cảnh của các người".
Người nhà họ Tô nghẹn lại.
"Cậu…", bà cụ Tô tức không thốt nên lời.
"Lâm Chính, về thôi".
Bên cạnh vang lên một giọng nói khàn khàn.
Lâm Chính quay sang, mới nhìn thấy Tô Nhu đang cúi đầu, vẻ mặt có chút tiều tụy.
"Được", ánh mắt Lâm Chính hơi động, gật đầu.
Bốn người tiến thẳng ra ngoài cửa.
"Lâm Chính!".
"Cậu không được chết tử tế đâu!".
"Cậu sẽ gặp báo ứng!".
"Cả nhà các người chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!".
Người nhà họ Tô chửi rủa vô cùng khó nghe.
Bọn họ vốn dĩ tưởng rằng Lâm Chính sẽ bị bà cụ Tô dọa sợ, ngoan ngoãn ký hợp đồng, nhưng không ngờ anh lại có thái độ kiên quyết như vậy, khiến nhà họ Tô mất hết cả uy phong.
Người thực sự sợ Lâm Chính ly hôn không phải là anh, mà là nhà họ Tô.
Người nhà họ Tô đã nhận quá nhiều lợi ích từ những ông chủ kia, bọn họ thông qua các khoản vay, thẻ tín dụng để mua rất nhiều đồ xa xỉ. Nếu chuyện này đổ bể, thì bọn họ cũng không thể trả được khoản nợ này.
Bọn họ ai nấy mặt mày tái mét.
Bà cụ Tô ngồi trên ghế, không nói lời nào.
Bàn tay đang cầm gậy của bà ta khẽ run rẩy.
Bốn người rời khỏi nhà họ Tô, bắt xe về nhà.
Tô Quảng thở dài thườn thượt, Trương Tinh Vũ thì trầm mặc không nói gì.
"Em không tức giận sao?".
Lâm Chính nhìn Tô Nhu cũng đang im lặng, không nhịn được lên tiếng.