TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 98

Chương 98: Nhầm số

Trên xe taxi.

Hai người không nói gì.

Tô Nhu cầm điện thoại, thỉnh thoảng nhìn màn hình, trên đó là số điện thoại của Tiểu Nhiễm.

Cô đang do dự xem có nên gọi không.

Trong lòng cô vô cùng thấp thỏm, suy nghĩ nên giải thích với cậu Sở thế nào để xua tan lửa giận của anh ta.

Dù sao cô cũng biết gia cảnh của Sở Diêu Hàng.

Nếu chọc giận người này, cô và Lâm Chính sợ là không sống nổi ở Giang Thành…

Đương nhiên, ngoại trừ việc này, Tô Nhu càng chú ý tới hai người kỳ quái đó hơn…

“Người mà quỳ gối đó là ai?”.

“Anh không quen”.

“Không quen?”.

“Ừ”, Lâm Chính không nói dối, anh quả thật không quen Mạc Thanh.

“Chẳng lẽ ông ta nhận lầm người?”, Tô Nhu nghi ngờ lẩm bẩm, ngay sau đó lại hỏi: “Vậy còn Anna đó thì sao?”.

“Người đó thì có quen”.

“Quen thế nào?”, Tô Nhu vội hỏi.

Cô nhìn thấy hết, cô Anna đó rõ ràng không phải nhân vật đơn giản, hơn nữa hình như cô ta còn là khách quý của Sở Diêu Hàng.

Có thể trở thành khách quý của Sở Diêu Hàng thì chắc chắn không phải người đơn giản.

“Có lẽ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân. Đồng nghiệp của cô ấy bị bệnh, sau đó anh đã chữa khỏi”, Lâm Chính thuận miệng nói.

“Sao có thể? Em nghe mấy người lúc nãy nói hình như cô ấy là người của Hiệp hội Y tế Quốc tế, nếu đồng nghiệp của cô ấy bị bệnh thật, còn đến lượt anh chữa hay sao?”.

“Đồng nghiệp của cô ấy bị bệnh rất lạ, dựa vào Tây y không chữa được. Em cũng biết anh hiểu biết về Đông y mà, cho nên anh đã chữa khỏi bệnh. Hôm nay cô ấy mời anh dự tiệc chắc cũng là vì chuyện này”, Lâm Chính nói.

“Thật sao?”.

Tô Nhu kinh ngạc không thôi.

Cô quan sát kỹ càng Lâm Chính một lượt, ngay sau đó nheo mắt lại.

“Em đang nghĩ gì vậy?”.

“Em đang nghĩ, lúc trước anh chữa khỏi cho bà nội, sau đó chữa khỏi cho Ninh Tiểu Uyển, bây giờ anh lại chữa khỏi cho đồng nghiệp của cô Anna, vậy y thuật của anh… lẽ nào rất cao siêu?”.

“Bình thường thôi”.

“Thế vì sao người khác không chữa được bệnh mà anh lại chữa được?”.

“Anh chỉ dựa theo sách miêu tả để xử lý triệu chứng bệnh của họ mà thôi”.

“Sách á? Mấy cuốn sách y học mà anh hay đọc đấy à?”.

“Đó là sách anh mang từ nhà đến, trong đó có nhiều bài thuốc cổ truyền… Em muốn xem không?”.

“Em không xem!”.

Tô Nhu hừ lạnh, nhưng cũng nhẹ lòng hơn rồi.

Nếu là vậy thì cũng có thể giải thích vì sao Lâm Chính quen biết Anna.

Hiệp hội Y tế Quốc tế chỉ là Tây y, không hiểu biết về Đông y, cho nên nhiều chứng bệnh mà Tây y không thể xử lý hoàn toàn có thể chữa trị nhờ Đông y.

“Anh ngốc này, chắc chắn là lại ăn may chữa được cho người ta đúng không?”, Tô Nhu lại nói.

“Xem như là vậy”.

“Nhiều lúc anh cũng thật là may mắn… Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Lâm Chính, mấy ngày tới anh hãy ở trong nhà, đừng chạy đi đâu, em sẽ nghĩ cách giải thích với Sở Diêu Hàng chuyện ngày hôm nay, cố gắng đừng để cậu ta nhắm vào anh”.

“Không cần, anh sẽ nhờ cô Anna giải thích rõ ràng cho Sở Diêu Hàng, Sở Diêu Hàng sẽ không gây rắc rối cho anh”, Lâm Chính nói.

“Anh có mặt mũi lớn đến thế sao?”, Tô Nhu có chút không tin nổi, nói: “Nhà họ Sở là gia tộc lớn nhất nhì ở tỉnh Giang Nam, tuy cô Anna thân phận cao quý, nhưng…”.

“Yên tâm, cô ấy sẽ bán cho anh ân tình này, dù gì anh cũng từng cứu đồng nghiệp của cô ấy. Nếu không được thì anh sẽ đi nhờ nhà họ Ninh hoặc nhà họ Từ”, Lâm Chính cười nói.

Tô Nhu do dự một lúc, khẽ than: “Chỉ sợ người ta không xem trọng một nhân vật nhỏ như anh thôi! Vì anh mà đắc tội với nhà họ Sở, không có lợi… Đúng rồi Lâm Chính…”.

“Sao vậy?”.

“Thời gian này anh đừng chữa bệnh lung tung cho người khác nữa”.

“Vì sao?”.

“Em sợ có chuyện”, Tô Nhu ngập ngừng, hạ giọng nói: “Nếu anh thích y học như vậy, em sẽ bỏ tiền giúp anh đăng ký thi lấy bằng. Trước khi lấy được bằng, anh đừng chữa bệnh lung tung cho người ta nữa…”.

Nếu người ta có mệnh hệ gì thì chắc chỉ có thể bán nhà bồi thường.

Trong mắt Tô Nhu, Lâm Chính chỉ là một bác sĩ tay mơ.

Lâm Chính cười chua chát nói: “Được!”.

Hai người về nhà, tắm rửa xong thì mỗi người đi ngủ.

Chưa ngủ được bao lâu thì chuông điện thoại lại vang lên.

Nhưng đó là điện thoại của Trương Tinh Vũ và Tô Quảng.

“Alo? Ai đó? Cục trưởng Hác của Cục Y tế? Sao vậy? Thần y Lâm? Cái gì mà thần y Lâm? Nhà chúng tôi không có thần y Lâm, Cục trưởng Hác, ông gọi nhầm số phải không?”.

| Tải iWin