TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 117

Chương 117: Ra đòn sát phạt (2)

“Liễu nhị gia”, bà cụ Tô cảm thấy hơi bất ngờ.

Liễu nhị gia bước tới, khẽ cúi người trước bà cụ Tô đầy tôn trọng và nghiêm túc.

“Bà Tô, bà gọi tôi Khiếu Sinh là được, cái gì mà Liễu nhị gia chứ, chẳng qua là người ta giữ thể diện cho tôi nên gọi thế thôi”, Liễu nhị gia nói.

“Ông khách khí rồi”, bà cụ Tô mỉm cười nhưng đôi mắt ảnh lên vẻ nghi ngờ và cảnh giác.

Lâm Chính cũng thấy hơi khó hiểu.

Nhà họ Liễu là một trong tứ đại gia tộc của Giang Thành, là một cái cây mà nhà họ Tô luôn mơ ước có thể với tới. Sao giờ Liễu nhị gia lại trở nên khách khí như vậy với bà cụ Tô chứ?

“Nhị gia, ông cứu chúng tôi với, cứu chúng tôi với”, Tô Trương Dương, Tô Cang đều cuống cuồng gào lên.

“Câm miệng”, bà cụ Tô đanh mặt, quát lên.

Đám đông nghi ngờ. Liễu nhị gia giơ tay lên, cười nói: “Đừng vội, đừng vội! Hôm nay tôi tới đây là để hóa giải nguy hiểm cho nhà họ Tô”.

Đám đông nghe thấy vậy thì cảm thấy kinh ngạc lắm. Chỉ thấy Liễu nhị gia quay đầu nhìn về phía Lâm Chính.

“Cậu là Lâm Chính à?”

“Đúng vậy”

“Hôm qua ở nhà hàng chúng tôi là kiệt tác do cậu tạo ra phải không?”

“Đúng vậy”.

“Cậu giỏi lắm”, Liễu nhị gia gật đầu: “Cả Giang Thành này hầu như không có ai dám tát vào mặt tôi như vậy. Dù là đương gia của tứ đại gia tộc thì cũng không dám khiến tôi mất mặt như thế. Cậu nhóc, cậu là người đầu tiên đấy”.

“Không thể trách tôi được. Tôi ăn ở nhà hàng của ông nhưng người của ông không giữ thể diện cho tôi”.

“Cậu cho rằng là lỗi của tôi sao?”

“Chính xác”.

“Vậy thì cậu sai rồi, bởi vì ở Giang Thành này Liễu nhị gia không bao giờ làm gì sai cả”.

“Tại sao?”

“Người có thực lực làm gì cũng là đúng. Dù đó có là sai thì cũng thành đúng. Nên tôi không thể sai được”, Liễu nhị gia chậm rãi nói: “Lâm Chính, tôi đã điều tra về cậu. Mặc dù trên danh nghĩa cậu chỉ là con rể của nhà họ Tô nhưng thực ra cậu cũng có bản lĩnh lắm. Nghe nói cậu dựa vào chút y thuật của mình mà kết nối được với nhà họ Ninh và nhà họ Từ. Ngoài ra cậu còn quen với Tề Trọng Quốc của viện Trung y. Tôi nghĩ sự việc hôm nay là do bọn họ điều khiển đúng không? Hoặc cũng có thể sau lưng cậu còn có thể lực nào đó khác. Nhưng đối với tôi đều như nhau cả”.

Nói xong, Liễu nhị gia quay người nghiêm túc nói với bà cụ Tô: “Bà Tô, đừng do dự nữa. Tôi biết phương thuốc đang ở chỗ mà. Nếu như bà đồng ý giao cho nhà họ Liễu chúng tôi thì Liễu Khiếu Sinh tôi có thể đảm bảo giúp bà khôi phục lại nhà họ Tô. Sẽ trừng trị thích đáng kẻ phản bội Lâm Chính, bắt cậu ta quỳ xuống trước mặt bà, muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong”.

Dứt lời, đám đông thất kinh.

“Phương thuốc? Phương thuốc gì?”

Tất cả đều không dám tin. Chỉ có bà cụ Tô là đanh mắt, lạnh giọng hỏi: “Ông làm sao biết được về chuyện đó”.

“Tô Trương Dương”, Liễu nhị gia thản nhiên nói: “Nếu không như thế thì cậu nghĩ có thể làm được thẻ đen trong nhà hàng của tôi không?”

Tô Trương Dương nghe thấy vậy bèn rụt cổ, không dám lên tiếng.

Bà cụ Tô trừng mắt nhìn Tô Trương Dương sau đó hừ giọng: “Phương thuốc này là phương thuốc giúp nhà họ Tô trở nên lớn mạnh. Nhưng giờ có vẻ như không thể thực hiện được rồi, đành phải đưa ra lựa chọn thôi”.

Nói xong bà cụ Tô đứng dậy, vặn nắp trên cây gậy của mình, lấy ra một cuộn giấy màu vàng.

Mảnh giấy được viết bằng chữ Triện, không biết là có từ thời đại nào.

Liễu nhị gia nhìn thấy vậy thì đôi mắt sáng rực, ánh lên vẻ thèm muốn.

“Đây chính là thứ bà muốn lấy ra uy hiếp tôi đúng không”, Lâm Chính hỏi.

“Đúng vậy”, bà cụ Tô lạnh giọng nói: “Lâm Chính, nếu như giờ cậu quỳ xuống, làm theo những gì tôi nói, hỗ trợ chúng tôi một khoản tiền và gỡ bỏ mọi sự kiểm soát đối với Tô Bắc cũng như Tô Cối thì tôi có thể không đưa phương thuốc này cho Liễu Khiếu Sinh. Nếu không sau này nhà họ Liễu mà trả thù thì cậu sẽ không có đất chôn thân đâu. Thậm chí cả mấy người Tô Nhu cũng sẽ vô cùng khổ sở. Cậu quyết định đi”.

Đây là đòn cuối cùng của bà cụ Tô. Đúng là ma mãnh.

Bà cụ Tô thực ra cũng không muốn giao phương thuốc ra. Vì dù sao đây cũng là hi vọng của bà ta và cũng là hi vọng của nhà họ Tô.

Thế nên bà ta định lừa Lâm Chính, giữ mạng cho người nhà trước. Sau khi có tiền thì sẽ vực dậy nhà họ Tô sau. Đúng là tham lam.

Bà cụ Tô tin rằng Lâm Chính chỉ cần không ngốc thì sẽ đồng ý. Nếu không dù Lâm Chính có lợi hại thì cũng không thể nào đấu nổi với Liễu Khiếu Sinh.

Dù sao…đây cũng là Giang Thành mà. Là địa bàn của Liễu nhị gia.

Thế nhưng…đối diện với câu hỏi của bà cụ Tô, Lâm Chính chỉ thản nhiên đáp lại.

“Tôi từ chối”.

Đám đông nín thở.

“Cậu nói cái gì?”

“Được, được lắm Lâm Chính. Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt. Đứng trách người khác nhé. Cậu đã muốn nhà họ Tô phải chết thì nhà họ Tô cũng không để cậu sống yên đâu”, bà cụ Tô tức tới mức bật cười, gật đầu liên tục và đưa phương thuốc cho Liễu nhị gia.

“Khiếu Sinh! Tôi không biết là ông dùng cách gì nhưng tôi muốn cái thứ chó mà này phải chết!”, bà cụ Tô hét lên.

Tiếng hét vô cùng ghê rợn.

| Tải iWin