TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 476

Chương 476: Trở mặt

Hành động của Lâm Chính vượt ngoài dự liệu của mọi người, không ai ngờ “Mặc Tiểu Vũ” lại ra tay cướp chiếc hộp đó.

Kể cả Thiên Mạch…

Người của Kỳ Dược Phòng ở xung quanh lập tức vây lại.

La Phú Vinh hơi hoảng hốt, sau đó cũng phản ứng lại, la lên: “Mặc Tiểu Vũ tạo phản! Mặc Tiểu Vũ tạo phản rồi! Mọi người mau bao vây cậu ta lại, mau bao vây cậu ta lại!”.

Giọng hắn làm nhiều người vẫn còn đang ngơ ngác bừng tỉnh.

Các học sinh giật mình, xông tới, bao vây lấy bục gỗ.

Hiện trường thoáng chốc trở nên hỗn loạn.

“Tên ngốc kia lại dám cướp giữa ban ngày ban mặt? Gan cũng lớn thật đấy!”, Vương Băng Điệp trợn tròn mắt, không tin nổi nói.

“Người này đã thắng anh Tiêu Sĩ Kiệt, vốn dĩ ở trong mắt em, cậu ta cũng xem như có chút bản lĩnh, không còn đáng ghét như trước kia nữa. Nếu cậu ta muốn theo đuổi em lần nữa, em cũng có thể cho cậu ta cơ hội, nhưng bây giờ cậu ta lại muốn đối địch với cả Kỳ Dược Phòng, còn làm ra hành động ngu xuẩn như vậy. Theo em thấy, người này có thủ đoạn, nhưng quá ngu xuẩn, con đường sau này sẽ không đi được xa”, Tây Nhu Thiến liên tục lắc đầu, đôi mắt vẫn tràn ngập vẻ khinh thường.

Nhiều người cũng nghĩ như vậy, hoặc cười giễu khinh thường, hoặc lắc đầu thất vọng.

Huyền Dược bước lên trước mấy bước, nhìn Lâm Chính bị bao vây, thở dài: “Tiểu Vũ, sao cậu phải khổ như vậy? Kết cục khi đối đầu với Kỳ Dược Phòng là gì chắc cậu hiểu rõ chứ! Mau đặt món đồ đó xuống, đừng phản kháng, các thầy cô chắc chắn sẽ khoan hồng cho cậu”.

“Khoan hồng? Cậu nghĩ tôi thật sự quan tâm đến Kỳ Dược Phòng nho nhỏ này sao?”, Lâm Chính lạnh lùng hừ: “Rõ ràng tôi đã được hạng nhất, nhưng Kỳ Dược Phòng lại âm thầm giở trò, sắp xếp trước, còn bẻ cong sự thật trước mặt mọi người, đổi trắng thay đen. Nơi bất công bất nghĩa thế này có gì đáng để lưu luyến? Chẳng lẽ các người cho rằng có thể học được điều gì ở đám người này sao?”.

Nghe vậy, Huyền Dược lập tức sững sờ.

Nhưng các giảng sư và phần lớn học sinh ở xung quanh đều bùng nổ.

“Súc sinh! Cậu nói cái gì?”.

“Cậu… Cậu dám xúc phạm Kỳ Dược Phòng chúng tôi?”.

“Khốn nạn! Cậu gan thật!”.

“Tôi thấy cậu không muốn sống rời khỏi đây nữa rồi đúng không?”.

“Quỳ xuống cho tôi, hôm nay cậu không tạ tội trước Kỳ Dược Phòng chúng tôi, cậu đừng hòng rời khỏi đây!”.

Người xung quanh không ngừng gào lên, các giảng sư và học sinh đều chỉ trích Lâm Chính, còn có người muốn xông lên đánh Lâm Chính.

“Yên lặng hết cho tôi!”.

Phùng Thạch quát lên.

Mọi người mới im lặng.

Sắc mặt Phùng Thạch rất khó coi.

Ông ta không hiểu vì sao Mặc Tiểu Vũ lại cố chấp với Hà Linh Hoa như vậy, nhưng dù có nói thế nào, hôm nay Kỳ Dược Phòng cũng đã mất hết thể diện.

Ông ta đã nghe thấy tiếng đàm tiếu và tiếng bàn tán của đám đông.

Sau chuyện ngày hôm nay, e rằng cả nước sẽ chê cười chuyện hoang đường xảy ra ở Kỳ Dược Phòng này…

“Phó phòng chủ!”.

Nhìn thấy Phùng Thạch đi đến, mọi người tự động nhường đường.

Lúc này, Lâm Chính một tay nắm chặt chiếc hộp, tay kia đã lấy châm bạc ra, chuẩn bị ra tay.

Chuyện đến nước này đã không thể quay đầu được nữa, dù thế nào cũng không thể hối hận.

Lâm Chính đã chuẩn bị sẵn sàng mở đường ra khỏi Kỳ Dược Phòng.

“Mặc Tiểu Vũ, thiên phú của cậu không tệ, hơn nữa biểu hiện của cậu ngày hôm nay cho thấy, hình như cậu còn nắm giữ văn hiến y học cổ điển đúng không?”, Phùng Thạch nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhỏ giọng nói.

“Phó phòng chủ muốn nói gì?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Giao Hà Linh Hoa ra, đồng thời xin lỗi tôi, tự kiểm điểm trước mặt tất cả khách khứa, nếu thế tôi có thể giảm nhẹ tội cho cậu. Cậu thấy thế nào?”, Phùng Thạch lên tiếng.

Hiển nhiên, ông ta sẽ không từ bỏ hạt giống tốt như Mặc Tiểu Vũ.

Chưa nói tới thực lực của Mặc Tiểu Vũ, chỉ riêng chuyện cậu có thể trả lời được thiên cổ nan đề đó đã đủ khiến Kỳ Dược Phòng coi trọng.

Nhưng Kỳ Dược Phòng đã thỏa thuận với thế lực đằng sau Tiêu Sĩ Kiệt, Hà Linh Hoa chắc chắn phải giao cho Tiêu Sĩ Kiệt, nếu không Kỳ Dược Phòng sẽ gặp rắc rối lớn. Cho nên dù có thế nào, Mặc Tiểu Vũ cũng không thể mang nó đi được.

Chỉ là… Phùng Thạch hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của “Mặc Tiểu Vũ”, nói cách khác, ông ta không biết người này là ai!

“Thế nên từ đầu đến cuối, ông không định giao Hà Linh Hoa cho tôi?”, Lâm Chính nhìn Phùng Thạch, hỏi.

“Hà Linh Hoa đi đâu về đâu là do Kỳ Dược Phòng quyết định! Cậu không có quyền can thiệp!”, Phùng Thạch quát khẽ.

“Ha ha, cái gọi là cuộc thi Giám Dược chỉ là trò cười thôi sao? Thật là vô liêm sỉ! Nhưng nó đã vào tay tôi thì không có chuyện tôi sẽ trả nó lại”, Lâm Chính lắc đầu nói.

Phùng Thạch vô cùng khó xử, nhưng ánh mắt lại đanh thép: “Cậu nghiêm túc đấy sao?”.

La Phú Vinh và những người khác kích động đến mức cả người run rẩy.

Nhất là La Phú Vinh, hắn nheo mắt, ý cười trên mặt vô cùng rõ ràng.

Hắn chỉ mong Mặc Tiểu Vũ nói lời đó, bởi vì hắn biết trong trường hợp này, nói câu đó với Phùng Thạch gần như là tự đưa mình vào chỗ chết…

“Tên Mặc Tiểu Vũ này… không ai cứu được hắn nữa rồi!”, Tây Nhu Thiến lắc đầu nói.

“Đáng đời!”, Vương Băng Điệp nói.

Khi Phùng Thạch hỏi ngược lại, vô số ánh mắt xung quanh đều dồn về phía Lâm Chính.

Thiên Mạch đã đứng dậy.

Minh Vũ cũng nhìn sang.

“Bắt đầu rồi, sắp bắt đầu rồi!”, trong tai nghe bluetooth đeo trên tai Thiên Mạch vang lên giọng nam với vẻ phấn khởi.

“Bây giờ chắc cậu vui rồi chứ? Người này e là không ra khỏi Kỳ Dược Phòng được, tôi sẽ nghĩ cách mang Lạc Linh Huyết trong tay anh ta về, đợi cậu có được mười lăm giọt Lạc Linh Huyết thì đừng quên công lao của tôi!”, Thiên Mạch khẽ giọng nói.

“Ha ha, sao có thể quên được? Đợi tôi phát huy uy lực mạnh mẽ ở đại hội, gia tộc chúng ta bay vọt lên trời, chị sẽ là công thần số một!”, giọng người trong bluetooth cười lớn.

Thiên Mạch không nói gì.

Lúc này, Lâm Chính cũng hành động.

Anh khẽ chuyển động tay, cây châm bạc trên ngón tay biến mất không thấy, cứ như làm ảo thuật.

Người xung quanh ngạc nhiên.

Lâm Chính ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Bây giờ chúng ta bắt đầu đi!”.

“Bắt đầu cái gì?”, một học sinh ở gần sửng sốt.

Một giây sau, Lâm Chính đã bước ra một bước, xông thẳng vào đám đông.

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm…

Tiếng động nặng nề liên tục vang lên.

Đám học sinh vây quanh Lâm Chính giống như bóng cao su, ai nấy đều bị tông bay ra ngoài, ngã xuống đất, toác đầu chảy máu.

Còn Lâm Chính thì giống như bò tót không gì cản nổi, lao thẳng vào đám người.

“Ngông cuồng!”.

Phùng Thạch nổi giận, chỉ vào Lâm Chính quát giận: “Bắt tên tội đồ đó lại, đánh hắn tàn phế! Phải đánh hắn tàn phế!”.

“Vâng, phó phòng chủ!”.

Tiếng quát vang lên, các học sinh tinh nhuệ của Kỳ Dược Phòng xông về phía Lâm Chính…

| Tải iWin