TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 745

Chương 745: Chết là hết!

Trong căn phòng giam lạnh như băng. Lâm Chính cởi đồng hồ mở nắp ra. Anh khẽ ấn nhẹ con số bên trong và gửi đi một dòng chữ.

Chiếc đồng hồ là Mã Hải đưa cho anh. Một khi anh xảy ra chuyện gì thì có thể dùng nó để báo cho Mã Hải.

Điện thoại, châm trên người anh đã bị tịch thu. Đúng ra người của đảo Vong Ưu sẽ phải nhanh chóng điều tra ra anh trong sạch, thế nhưng đã mấy tiếng trôi qua rồi, vẫn không có ai tới thả anh ra cả.

Lâm Chính lúc này mới ý thức được rằng sự việc nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng nhiều.

Anh vốn hi vọng Huyết U U có thể tới. Nhưng với tình huống này, có lẽ đến cả bản thân cô ta cũng khó mà giữ được an toàn cho chính mình.

Cộp cộp…

Có tiếng bước chân vang lên trong hành lang nhà giam. Lâm Chính ngẩng đầu nhìn ra ngoài thì thấy Diên Nữ mặc võ phục màu đỏ bước tới.

“Ồ? Cô còn dám tới đây à?”, Lâm Chính nheo mắt.

“Sao tôi lại không dám tới?”, Diên Nữ thản nhiên đáp.

“Cô gái, tôi và cô không thù không oán, tại sao cô lại hãm hại tôi? Cái gì mà kẻ gian? Tôi chỉ là một bác sĩ được người của đảo các cô mời tới. Trên đảo có ân oán gì chẳng liên quan gì tới tôi hết”, Lâm Chính trầm giọng.

“Đúng là không liên quan gì tới anh, nhưng thật không may, lúc anh lên đảo thì anh đúng là người mà tôi cần”.

“Nói như vậy thì chuyện này cô đã tính toán từ lâu rồi phải không?”

“Mấy năm trước có một sát thủ lên đảo, vốn định hạ độc đảo chủ của chúng tôi nhưng đã bị Vũ Phù Bình – chị dâu của đảo chủ ngăn chặn. Vũ Phù Bình rơi vào hôn mê, tới giờ vẫn chưa tỉnh lại. Đảo chủ vì muốn cứ Vũ Phù Bình đã đi khắp nơi tìm các danh y nhưng đều không có tác dụng gì. Người của đảo cũng cật lực điều tra để có thể bắt được hung thủ và những người liên quan.

“Nhưng chuyện này có liên quan gì tới tôi đâu, tôi không phải là hung thủ” .

“Tôi biết, nhưng giờ anh là hung thủ rồi. Bởi vì tôi muốn người đó là anh thì anh phải trở thành thôi”.

“Tại sao cô lại làm như vậy?”

“Bởi vì anh có thể cho tôi một cơ hội được thay đổi”, Diên Nữ khẽ cười: “Tôi chuẩn bị cái hộp đó cùng châm độc chính là vì ngày hôm nay. Giờ anh đã bị tôi tố là kẻ gian, đảo chủ biết được chuyện này sẽ rất vui mừng và sẽ thưởng cho tôi. Mà phần thưởng chính là cơ hội dành cho tôi”.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì chợt bừng tỉnh. Anh cảm thấy hết sức nặng nề. Anh đã bị Diên Nữ bán đứng rồi. Thế nhưng anh không hề hoảng sợ mà chỉ lắc đầu.

“Cô định lấy tôi ra để đổi cho cô một cơ hội. Cách này của cô không tệ, chỉ đáng tiếc là…cô tìm nhầm người rồi. Cô không nên chọn tôi thì đúng hơn”.

“Tại sao anh lại nói vậy?”, Diên Nữ hỏi.

“Bởi vì tôi vô tội”, Lâm Chính nhún vai.

Diên Nữ sững sờ, sau đó bật cười: “Thú vị, anh Lâm, anh rất thú vị. Anh nói anh vô tội. Tội tin đấy…nhưng ngoài tôi ra…còn ai tin anh đây? Mọi người tới đây đều nói là vô tội nhưng như thế thì đã sao?”

“Lát nữa chắc chắn đảo chủ sẽ muốn gặp tôi. Một khi gặp tôi rồi thì tôi sẽ chứng minh là mình trong sạch”, Lâm Chính mỉm cười: “Dựa vào một cái hộp không thể định tội được tôi đâu. Sơ hở quá nhiều”.

“Tôi biết, nếu như điều tra kỹ thì có rất nhiều sơ hở. Anh cũng sẽ nhanh chóng được chứng minh là vô tội, thậm chí còn điều tra ra là tôi là người dựng chuyện”.

“Cô đã biết vậy tại sao còn làm?”, Lâm Chính hỏi.

“Bởi vì tôi đã sớm có phương án chuẩn bị rồi!”

“Phương án gì?”

“Đó chính là giết chết anh”,Diên Nữ nheo mắt, đôi mắt ánh lên sát khí.

Lâm Chính giật mình. Anh còn chưa kịp phản ứng thì Diên Nữ đã đột nhiên đưa tay lên.

Vụt!

Một lớp bột màu xanh từ tay cô ta bay ra ập vào người Lâm Chính. Nhà giam lớn đến vậy mà Lâm Chính không có chỗ nào để né. Cả người anh bị bao bọc bởi lớp bột.

“Khụ khụ…”, anh ho khù khụ.

“Đây là bột độc được luyện từ cây cỏ trên đảo. Sau khi hít phải sẽ hòa vào máu trong cơ thể, trong vòng một tiếng anh sẽ chết. Loại độc này sẽ không bị phát hiện. Cho dù có điều tra thì người ta cũng cho rằng anh sợ quá mà tự sát. Anh Lâm, rất xin lỗi đã để anh rơi vào kế hoạch của tôi, hại anh bị mất mạng. Thật ra tôi cũng hết cách, nếu tôi không gia nhập vào với các trưởng lão thì tôi cũng sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng. Người không vì mình trời tru đất diệt. Tôi đành phải hi sinh anh thôi”, Diên Nữ nói.

“Cô…cô thật độc ác!”

Lâm Chính vừa ho khù khụ vừa đưa tay bụm miệng. Sau đó anh dựa người vào tường. Cơ thể mềm nhũn, bất động.

“Anh yên tâm, tôi sẽ chôn anh. Mỗi năm vào ngày này tôi sẽ thắp cho anh một nén nhang trên phần mộ.

Diên Nữ thản nhiên nhìn Lâm Chính. Đôi mắt cô ánh lên vẻ kỳ dị, sau đó cô ta quay người rời khỏi nhà giam. Thế nhưng Diên Nữ vừa rời đi thì Lâm Chính đã mở mắt ra, vội vàng điểm vào vị trí các huyệt đạo và thở hắt ra.

Phụt. Anh nôn hắn ra khí độc

“May mà mình kịp thời nín thở, nếu không thì đã lên đường chầu ông bà thật rồi”, Lâm Chính lầm bầm.

Xem ra đảo Vong Ưu đúng là vùng đất thị phi.

Rời khỏi nhà giam, Diên Nữ quay trở về chỗ ở của mình. Thế nhưng chưa đươc bao lâu thì một người đệ tử đã vội chạy đến.

“Sư tỷ, đảo chủ quay về rồi, mời sư tỉ lập tức tới phòng hội nghị!”

“Được, giờ tôi đi”, Diên Nữ gật đầu, nhanh chóng đi tới phòng nghị sự.

Đảo chủ được Tam trưởng lão gọi về, sau khi biết đã bắt được kẻ gian thì người này lập tức tạm gác lại mọi việc để quay về đảo.

Trong phòng nghị sự, đảo chủ ngồi nghiêm nghị trên vị trí cao nhất. Có không ít các vị trưởng lão đã có mặt. Nhị trưởng lão Huyết Nham, Tam trưởng lão Sở Túc cũng đến. Đến cả những đệ tử tinh nhuệ của đảo như Trương Tử Tường cũng có mặt.

Diễn Nữ vội vàng tới nơi hành lễ với đám đông: “Đệ tử Diên Nữ yết kiến đảo chủ, yết kiến các vị trưởng lão…”

“Diên Nữ, Tam trưởng lão đã nói mọi chuyện với tôi rồi. Nói cho tôi biết, cô đã làm thế nào phát hiện ra được hung thủ vậy?”, chủ đảo nghiêm nghị nhìn chăm chăm Diên Nữ.

“Đệ tử quan sát thấy người này có hành vi bất thường, vừa mới tới đảo đã bảo Tiểu Thúy đưa đi khắp nơi. Đệ tử còn phát hiện anh ta cố tình dò hỏi về nơi ở của đảo chủ. Vì vậy đệ tử đoán người này có vấn đề bèn thông báo cho Tam trưởng lão tới bắt. Nào ngờ, trên người kẻ này còn mang theo hung khí và độc dược để hại đảo chủ”, Diên Nữ nói.

Tiếng kêu vang lên trong cả căn phòng.

“Kẻ này thật ngông cuồng.

“Dám hết lần này tới lần khác hại người của đảo, không thể nào tha thứ được”.

“May mà lần này có Diên Nữ, nếu không hậu quả đã rất khó lường rồi”.

“Đúng vậy, Diên Nữ lần này đã lập được công lớn”.

Các trưởng lão đều đồng tình. Trương Tử Tường đứng ngoài cửa chỉ chau mày. Đảo chủ gật đầu, thản nhiên nói: “Vậy kẻ đó đang ở đâu?”

“Ở bên trong nhà giam”.

“Đưa tới đây!"

“Vâng!”

Một người đệ tử vội chạy đi. Diên Nữ cười thầm. Cô ta biết, những người này sẽ chỉ mang tới một cái xác mà thôi. Một khi kẻ tình nghi đã chết thì coi như cũng hết nhân chứng, thậm chí còn bị quy cho là sợ hãi mà tự sát. Thế là kết hoạch của cô ta không bị ai vạch trần.

Diên Nữ suy nghĩ và thầm thở phào. Đây mới chỉ là bước đầu trong kế hoạch của cô ta mà thôi.

Đúng lúc này, vài người bước vào. Diễn Nữ nhìn thấy bóng hình bước tới thì sững sờ.

“Không…không thể nào…"

| Tải iWin