TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 882

Chương 882: Hóa đơn trên trời

Hàn Nam ngồi trên xe tìm Lâm Chính dọc đường đi với tâm trạng bất an. Điện thoại bên cạnh Hàn Nam bỗng đổ chuông.

“Chú Nam, là điện thoại của nhà họ Chu”, người trợ lý bên cạnh lên tiếng.

“Người nhà họ Chu sao. Hừ, tôi đây cũng đang định gọi điện cho họ đấy”, chú Nam vừa cầm điện thoại vừa ấn nút nghe.

“Chu Vấn, các người tới nhận tội phải không?”, chú Nam lạnh giọng.

“Chú Nam, trẻ con không hiểu chuyện, hà tất phải tức giận như vậy. Nếu thằng bé có đắc tội gì với ông thì ông trách cứ vài câu là được rồi, hà tất phải tát nó. Nếu không nói chuyện được thì Chu Vấn tôi đích thân nói chuyện với ông, thế nào? Dù sao hai nhà cũng qua lại nhiều năm rồi. Hà cớ gì mà vì chút chuyện cỏn con thành ra như vậy chứ?”, giọng nói đầu dây bên kia khá nghiêm túc. Rõ ràng là ông ta cảm thấy bất mãn nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc.

“Nói chuyện sao? Có gì để nói. Nhà họ Chu các người khiến tôi thảm rồi mà còn nói cái gì. Tôi không xử thằng Chu Quý là đã nể mặt ông lắm rồi đấy”, chú Nam tức giận nói.

Chu Vấn chau mày, cảm giác có gì đó bất ổn bèn hỏi lại: “Chú Nam rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chuyện gì à? Hừ, chính là vì thằng con ngốc của ông đấy. Giờ toàn bộ hợp đồng của tôi với tập đoàn Dương Hoa đã bị hủy đơn phương rồi. Lúc ký kết tôi đã chủ động để đối phương có thể hủy hợp đồng bất cứ lúc nào. Giờ toàn bộ hợp đồng của tôi không chỉ bị cắt đứt mà đến cả một đồng bồi thường cũng không có. Tổn thất gộp lại cả hàng tỷ tệ. Tất cả đều nhờ phúc của con ông đấy”, chú Nam tức giận gầm lên

“Cái gì?”, Chu Vấn bàng hoàng. Sau khi hỏi kỹ thì ông ta mới bừng tỉnh.

“Thanh niên đó…rốt cuộc là ai vậy?”

“Tôi mà biết thì đã tốt rồi. Giờ tôi đi tìm cậu ta khắp nơi mà không tìm được đây này. Chu Vấn, một câu nói của đối phương thôi mà khiến Mã Hải lập tức hủy hợp đồng với tôi. Vậy thì chắc chắn ở Hoa Dương, người này giữ vị trí vô cùng quan trọng. Con trai ông đắc tội với cậu ta, nhà họ Chu sớm muộn gì cũng gặp đen đủi thôi. Ông nên nghĩ cách cứu bảo bối của mình đi. Còn món nợ giữa chúng ta, tôi sẽ tìm cách từ từ lấy lại”.

Chú Nam tức giận gầm lên rồi lập tức tắt máy. Chu Vấn ở đầu dây bên kia mặt tối sầm, không nói nên lời. Một lúc lâu sau ông ta gọi số khác.

Tút tút…

“Bố, sao thế ạ. Bố có cảnh cáo thằng đó không?”, đầu dây bên kia là giọng nói hùng hổ của Chu Quý.

“Con về ngay”, Chu Vấn nói giọng khàn khàn.

“Về ạ? Bố, có chuyện gì thế ạ?”, Chu Quý thảng thốt hỏi.

“Mau! Về! Đây! Ngay”, Chu Vấn đột nhiên gào lên.

Chu Quý sợ hết hồn. Anh ta vô thức nhận ra điều gì đó bèn vội vàng chạy về.Tầm 20 phút sau.

“Bố!”

Chu Quý sợ hãi bước vào phòng sách của Chu Vấn. Chú Vấn mặt tối sầm, nhìn chăm chăm Chu Quý.

“Người họ Lâm mà hôm nay con gọi là ai vậy?”, Chu Vấn lạnh lùng hỏi.

“Là một tên phế vật vô dụng thôi. Sao thế ạ?”, Chu Quý dè dặt đáp lại.

“Phế vật sao? Nếu như chỉ là phế vật thì tại sao toàn bộ hợp đồng của Hàn Nam với tập đoàn Dương Hoa lại bị hủy đột ngột vậy?”, Chu Vấn quát lớn.

“Cái gì ạ?”, Chu Quý sững sờ, đứng ngây ra tại chỗ. Một lúc sau anh ta mới giật mình và vội vàng nói:”"Bố, bố có nhầm không ạ? Lâm Chính là một thằng rể ăn nhờ ở đợ thôi mà. Bố có thể tới Giang Thành hỏi tình hình, có ai mà không biết hắn ăn không ngồi rồi đâu. Người như vậy, sao có thể liên quan tới Dương Hoa được chứ?”

“Bố không biết. Giờ điều con cần làm là nhanh chóng tìm được cậu ta, xin lỗi. Nếu không nhận được sự tha thứ của người đó thì đừng quay về đây nữa. Bố nói cho con biết, nhà chúng ta không thể đắc tội với Dương Hoa được. Nếu như bị Dương Hoa ghim chuyện này thì coi như nhà ta xong đời đấy”, Chu Vấn gào lên.

“Hả? Điều này…bố, bố khiến con rụng hết liêm sỉ luôn ạ? Con phải xin lỗi thằng vô dụng đó sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì con trai bố khác gì trở thành trò cười cho thiên hạ”, Chu Quý khóc dở mếu dở.

“Vô dụng cái đầu mẹ mày ấy”, Chu Vấn gào lên.

“Bố! Sao bố chửi cả mẹ con luôn rồi…”, Chu Quý ấm ức.

“Lọai bất hiếu”, Chu Vấn tức tới mức tát cho Chu Quý một bạt tai.

Bốp! Mặt Chu Quý xuất hiện vết hằn năm đầu ngón tay. Cả người anh ta loạng choạng.

“Nếu chỉ là một kẻ vô dụng thì có thể hủy toàn bộ hợp đồng của Hàn Nam như vậy không? Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có mà khinh người. Người giỏi người ta toàn cúi đầu như vậy đấy!”

“Bố…”

“Đi! Lập tức đi tìm người họ Lâm đó, xin lỗi hẳn hoi cho tao”, Chu Vấn gào lên. Chu Quý nghe thấy vậy bèn sợ hãi chuồn ra ngoài.

Lâm Chính đã tới khách sạn. Tô Nhu cũng đã về, đang sửa soạn đồ đạc. Tâm trạng của cô không được tự nhiên cho lắm. Đôi mắt vẫn còn tràn đây sự tức giận.

“Tô Nhu sao thế? Sao mà thấy em có vẻ không vui!”, Lâm Chính hỏi.

“Em biết là Trung Hồng chẳng tốt đẹp gì. Hôm nay định bàn hạng mục mới, anh ta cứ chối đây đẩy, có thế nào cũng không chịu ký hợp đồng. Hơn nữa còn toàn ra điều kiện. Em tức quá nên về luôn”, Tô Nhu hậm hực.

Lâm Chính thì vui lắm: “Kẻ ngốc cũng nhận ra anh ta có ý tứ với em. Anh ta dùng hạng mục này để ép em mà thôi. Nếu em không gật đầu thì anh ta làm gì được”.

“Nhưng cũng thật quá đáng. Tưởng em dễ bị bắt nạt lắm chắc. Không ký thì thôi, công ty không có hợp đồng này thì sụp chắc? Đi, chúng ta về Giang Thành”, Tô Nhu tức giận nói.

“Được!”

Lâm Chính gật đầu, cùng Tô Nhu rời đi. Đúng lúc này có một nhân viên phục vụ đột nhiên chặn hai người họ.

“Hai vị định đi đâu ạ?”, người nhân viên mỉm cười.

“Đương nhiên là đi về rồi", Tô Nhu tò mò nhìn người này.

“Ồ, nếu mọi người trả phòng thì xin mời tới quầy thanh toán nhé ạ”, người này mỉm cười.

“Thanh toán ? Không phải là cậu Trung đã thanh toán rồi sao?”, Tô Nhu giật mình.

“Vậy cô phải gọi cho cậu Trung để cậu Trung nói một tiếng mới được ạ”.

“Vậy thôi khỏi, tôi tự thanh toán được rồi”, Tô Nhu trầm giọng. Làm gì có chuyện cô còn gọi điện cho Trung Hồng chứ? Vậy khác gì dê vào miệng cọp.

“Vâng, mời quý khách lối này”, người phục vụ dẫn Tô Nhu tới quầy. Nhân viên quầy lập tức xử lý cho cô.

Một lúc sau, tờ hóa đơn được đẩy tới trước mặt Tô Nhu

“Chào cô, của cô tổng cộng hết 3.719.200 tệ. Vì cô là khách mới nên khách sạn có ưu đãi khuyến mãi, cô chỉ cần thanh toán 3.700.000 tệ là được. Cảm ơn cô!", người nhân viên mỉm cười.

“Cái gì?”, Tô Nhu nghe như sét đánh ngang tai…

| Tải iWin