TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 950: TÔI ĐỌC NGƯỢC NHÉ!

“Xem xong rồi à?”, Kinh Mẫn và Lệ Vô Cực sững sờ, nhìn anh bằng vẻ không dám tin.

“Lẽ nào…vừa rồi đúng là…anh đang xem sách sao?”, Lệ Vô Cực bàng hoàng.

“Đương nhiên”, Lâm Chính gật đầu.

“Cậu Lâm, nơi này phòng thủ dễ, tấn công khó. Bọn chúng muốn đi xuống thì chỉ có thể xuống từng người. Hơn nữa vách đá dựng đứng, trơn trượt, không có chỗ bám. Thế nên trong thời gian ngắn họ không thể tới được hang này. Chúng ta có đủ thời gian để luyện tập. Cậu đừng sốt ruột, nên xem kỹ lần nữa đi. Luyện công không thể khinh suất được. Nếu mà để xảy ra sơ suất gì, sẽ rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Vậy thì sẽ xong đời đấy”, Kinh Mẫn yếu ớt nói.

“Kinh trưởng lão không cần lo lắng. Tôi nói rồi, tôi đã xem xong, nếu Kinh trưởng lão không tin thì có thể kiểm tra”, Lâm Chính nói.

Dứt lời, Kinh Mẫn cảm thấy nghi ngờ.

“Không thể nào? Cuốn sách này không thể xem xong trong mấy phút như vậy được. Lẽ nào anh còn có khả năng đọc nhanh tới vậy sao?”, Lệ Vô Cực cũng không tin.

“Giờ tôi không có thời gian tranh luận với anh. Kinh trưởng lão, tôi vẫn nói câu đó. Nếu ông không yên tâm thì có thể kiểm tra”, Lâm Chính nói.

“Xem ra cậu Lâm rất tự tin. Vậy được. Để tôi kiểm tra. Tôi hỏi cậu, câu khẩu quyết thứ ba trong chiêu thức thứ hai của Kỳ Lân Biến là gì?”

“Hình thần hợp nhất, dung quán nhật nguyệt, lấy bất biến ứng vạn biến, lấy vạn biến ngưng bất biến”, Lâm Chính trả lời dễ dàng.

Kinh Mẫn giật mình, lập tức hỏi tiếp: “Vậy câu thứ bảy trong chiêu thức thứ năm?”

“Trời đất khai phương, thế bất biến dĩ ứng tiệp, bắt lửa nắm nước, kiểm soát ngũ hành”, Lâm Chính nói tiếp.

“Câu thứ nhất của chiêu thức thứ bảy”.

“Kinh mạch ổn định, khí trầm nhị mạch, không thông Nhâm Đốc, bất tẩu Âm Dương”.

“Câu số 12 trong chiêu thứ thứ sáu”.

“Lấy Long trị Long, lấy Hổ trị Hổ, hình thần ý hợp, khả thông thiên dương", Lâm Chính đọc vanh vách. Câu trả lời không chút do dự của anh khiến Kinh Mẫn hết hồn.

“Sư phụ, anh ta…trả lời…có đúng không ạ?”, Lệ Vô Cực vội vàng hỏi.

Kinh Mẫn đang ngây như phỗng mặc kệ hắn, chỉ lắp bắp nói tiếp: “Đoạn thứ hai của chiêu thứ năm, đọc hết!”

“Cả trang của chiêu thứ ba, đọc hết!”

“Cả câu thứ hai tới câu thứ mười của chiêu thứ tám nữa, nội dung là gì? Trả lời cho tôi!’

Kinh Mẫn hỏi liên tục, tâm trạng ông ta vô cùng kích động. Có lẽ, ông ta chưa bao giờ gặp phải yêu nghiệt nào kinh khủng như thế này.

Lâm Chính giật mình, mỉm cười nói: “Kinh trưởng lão, hay là tôi đọc hết khẩu quyết của Kỳ Lân Biến ra nhé”.

“Đọc được không có nghĩa là hiểu”, Kinh Mẫn trầm giọng.

“Tôi đọc ngược cho ông nghe nhé”, Lâm Chính bổ sung thêm một câu.

Dứt lời, Kinh Mẫn lập tức hóa đá. Ông ta nằm đó, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Lâm Chính bắt đầu đọc vanh vách từng câu khẩu quyết, không sót một từ. Mặc dù những câu chữ này khá khó đọc và xa lạ nhưng Lâm Chính đọc vô cùng lưu loát, không hề dừng lại.

Lệ Vô Cực đứng ngây ra lắng nghe. Sau đó Lâm Chính dừng lại, im lặng nhìn Kinh Mẫn. Lệ Vô Cực run rẩy, vội vàng nhìn Kinh Mẫn

“Sư phụ…anh ta không đọc sai đúng không ạ?”

“Đúng hết…”, Kinh Mẫn nói ra hai từ bằng giọng chua chát. Ông ta cũng có thể đọc ngược một cách lưu loát như thế. Nhưng đó là vì ông ta đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.

Khoảng thời gian bị giam giữ, mỗi ngày ông ta đều nghiên cứu Kỳ Lân Biến, thế nên đối với khẩu quyết của Kỳ Lân Biến, ông ta đã nắm rất rõ.

Lâm Chính không hề nhớ sai, ông ta nghe là biết ngay. Dù kể cả là anh đọc ngược.

Lệ Vô Cực nghe thấy vậy thì như sét đánh ngang tai: “Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt…”

Kinh Mẫn nín thở, nói giọng khàn khàn: “Trên thế gian này còn có thể loại yêu nghiệt như cậu tồn tại sao? Cậu Lâm, hôm nay…coi như tôi được mở mang tầm mắt rồi”.

“Kinh trưởng lão, cũng không nên cảm thán nhiều, chúng ta mau bắt đầu thôi! Thời gian không còn nhiều nữa”, Lâm Chính nói.

“Được”.

Kinh Mẫn gật đầu, sau đó nghiêng đầu và nói: “Vô Cực, con trông chừng ngoài cửa hang, nếu có ai tới gần thì con đạp hắn xuống”.

“Dạ!”, Lệ Vô Cực gật đầu.

Lâm Chính lập tức ngồi khoanh chân, bắt đầu vận khí theo chương thứ nhất của Kỳ Lân Biến.

“Cậu Lâm, thiên phú của cậu ưu việt, thậm chí là yêu nghiệt, luyện võ công gì cũng sẽ rất nhanh. Nhưng dù sao thì Kỳ Lân Biến cũng là tuyệt học tối cao nên muốn làm chủ nó chỉ dựa vào thiên phú chưa chắc đã làm được. Bây giờ, tôi sẽ dạy cậu phương pháp tinh túy của việc vận khí!”, Kinh Mẫn nói bằng giọng yếu ớt.

Lệ Vô Cực ngồi ngoài cửa hang, nhìn những hõm nhỏ tạo thành bậc thang ở bên cạnh. Hắn đã thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng những người của Kỳ Lân Môn. Bọn họ thận trọng lần theo những hốc đá do Lâm Chính tạo ra trước đó.

“Lệ Vô Cực”, có tiếng kêu vang lên. Lệ Vô Cực quay qua nhìn thì thấy Lưu Vô Hằng cũng đã tới khe Phi Ưng. Hắn đứng bên trên khe Phi Ưng, hét lên với Lệ Vô Cực: “Cậu ngoan ngoãn đầu hàng. Các người đã hết đường rồi. Nếu chịu đầu hàng, giao thần y Lâm và sư phụ của cậu ra thì tôi có thể tha cho cậu lần này”.

Nói xong, hắn ta bật cười. Lệ Vô Cực hai mắt đỏ au, siết chặt nắm đấm và đấp mạnh về phía bên cạnh.

“Lưu Vô Hằng, anh cứ đợi đấy. Dù tôi có chết cũng sẽ lôi anh chết theo”, Lệ Vô Cực gào lên.

“Vậy sao? Thật đáng tiếc điều đó là không thể”, Lưu Vô Hằng cười ha ha, đôi mắt ánh lên vẻ khinh thường.

| Tải iWin