TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1229: NGƯỜI ĐÓ LÀ AI?

Bên trong phòng riêng.

Tiếng nhạc du dương vang lên.

Nam Cung Vân Thu vừa ăn xong một nửa miếng bít tết, rót một ly rượu vang đỏ, nhấp một ngụm.

"Mấy giờ rồi?”

Cô ta hỏi một câu.

Người phục vụ phía sau vội vàng tiến lên.

"Thưa cô, đã sáu rưỡi rồi”.

"Vậy Thê Sinh đã đi được nửa tiếng rồi nhỉ?"

"Vâng”.

"Sao lạ vậy? Trước đây Thê Sinh nhiều nhất chỉ mất mười phút để giết người, sao lần này lại lâu như vậy?", Nam Cung Vân Thu nhướng mày, hơi tức giận.

"Cô chủ, có lẽ Thê Sinh gặp phải phiền phức gì đấy”, người phục vụ cung kính nói.

"Phiền phức ư?", ánh mắt Nam Cung Vân Thu chuyển động, quay đầu lại nói: "Đi, đến khách sạn Hoa Phong xem thử! Đừng để xảy ra chuyện gì”.

"Vâng, thưa cô chủ!"

Người phục vụ gật đầu, định bước ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Người phục vụ sững sờ.

Lâm Chính dẫn theo đám người Lưu Mã bước vào phòng.

"Gì thế này?"

Nam Cung Vân Thu bị dọa sợ hết hồn, đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Lâm Chính: "Sao... sao anh lại ở đây?"

"Cô Nam Cung, không phải cô mời tôi ăn tối sao?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

"Anh...", Nam Cung Vân Thu không biết nên trả lời thế nào, cắn răng hỏi: "Thê Sinh đâu?"

“Đây này”, Lâm Chính phất tay.

Lưu Mã bên cạnh cầm một cái hộp vuông, đặt ở trên bàn, rồi mở hộp ra.

"A!!!"

Con ngươi của Nam Cung Vân Thu co rút lại, da đầu tê dại, cô ta sợ hãi hét lên, sắc mặt tái nhợt, gần như mất đi sức sống.

Trong hộp là... của Thê Sinh!

Cảnh tượng đáng sợ kích thích dây thần kinh của cô ta một cách điên cuồng.

Vẻ sang trọng, điềm tĩnh trước đây không còn nữa.

"Anh... anh... anh dám giết người của thế gia Nam Cung? Rốt cuộc anh là ai? Rốt cuộc anh là ai?", Nam Cung Vân Thu hoàn hồn, kinh hãi chỉ vào Lâm Chính, run rẩy hét lên.

"Tôi là ai ư? Cô sẽ biết nhanh thôi, cô Nam Cung, người này muốn giết tôi nên tôi mới giết hắn. Nể mặt thế gia Nam Cung, tạm thời tôi không động vào cô, đây là một lời cảnh cáo! Tôi hy vọng cô đừng đến làm phiền tôi nữa! Nếu không, lần sau sẽ không chỉ thế này đâu! Mong cô nhớ kỹ, nghe rõ chưa?", Lâm Chính nhìn chằm chằm vào Nam Cung Vân Thu, nói.

Toàn thân Nam Cung Vân Thu run rẩy, há miệng nhìn Lâm Chính, nhưng không nói gì.

“Nghe thấy chưa?”, âm thanh của Lâm Chính lớn hơn.

Nam Cung Vân Thu sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, hét lên: "Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi!"

Cô ta ôm đầu, hồn bay phách tán.

"Nghe rồi thì tốt!"

Lâm Chính gật đầu, xoay người rời đi.

Lâm Chính vừa rời đi, Nam Cung Vân Thu đã bật khóc nức nở.

Người phục vụ bên cạnh định thần lại, vội vàng nói: "Cô chủ, mau gọi điện thông báo với gia tộc! Người này dám giết người của thế gia Nam Cung! Chúng ta nhất định không thể bỏ qua như vậy được!"

"Đúng! Đúng! Tôi phải gọi điện thoại cho bố tôi! Tôi phải nói với anh hai! Tôi muốn cho tên kia biết nếu khiêu khích thế gia Nam Cung sẽ có kết cục thế nào!”

Nam Cung Vân Thu run rẩy hét lên, rút điện thoại di động ra bấm số.

Nhưng nỗi sợ hãi quá mức khiến tay cô ta run đến mức suýt chút nữa chiếc điện thoại rơi khỏi lòng bàn tay, ngón tay bấm sai phím vô số lần.

Suy cho cùng cô ta vẫn còn sợ hãi!

Cô ta sợ Lâm Chính báo thù!

Sợ rằng mình cũng sẽ có kết cục giống như Thê Sinh!

Reng reng reng...

Đột nhiên, một cuộc điện thoại gọi đến.

Nam Cung Vân Thu liếc nhìn số người gọi, sửng sốt ngay tại chỗ.

Cô ta run bần bật nhấn nút kết nối.

Một giọng nói thờ ơ vang lên trong điện thoại.

"Cô Nam Cung, cậu chủ của chúng tôi đã tới rồi!"

"Được... được, tôi lập tức đi gặp cậu chủ của anh, tôi... tôi tới ngay...”, Nam Cung Vân Thu vừa run lẩy bẩy vừa nghẹn ngào đáp.

Người bên kia điện thoại không khỏi sững sờ.

"Cô Nam Cung, cô không sao chứ?"

"Tôi? Tôi... tôi không sao, tôi không...”

Nam Cung Vân Thu lẩm bẩm.

Nhưng lúc này, cô ta đột nhiên như ý thức được điều gì đó, chuyển chủ đề, tiếp tục nghẹn ngào nói: "Tôi không sao, chỉ là gặp mấy tên phiền phức chút thôi... Không sao đâu...”

"Mấy tên phiền phức ư? Cô Nam Cung, ở thành phố Nam Xuyên còn có ai dám chọc giận cô sao?", người đàn ông tò mò hỏi.

"Sao lại không có chứ? Thành phố Nam Xuyên bây giờ cường giả nhiều như mây, cũng có rất nhiều người không thèm coi thế gia Nam Cung chúng tôi ra gì! Chỉ là anh không biết mà thôi”.

"Thật sao?”

"Người đó sỉ nhục chị gái tôi, sỉ nhục thế gia Nam Cung. Tôi nổi giận muốn đòi lại công bằng nhưng thực lực của tôi quá yếu, không phải là đối thủ của hắn. Đánh không lại cũng đã đành, vậy mà còn bị hắn sỉ nhục một trận. Thế gia Nam Cung đang bận rộn với đại hội kén rể nên không quản hết được, không có ai bằng lòng ra mặt giúp tôi, lần này chịu ấm ức, tôi chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng! Haizzz...”, Nam Cung Vân Thu thở dài kể lể.

Người phục vụ bên cạnh nghe vậy, dường như hiểu được ý của Nam Cung Vân Thu, vội vàng nháy mắt với Nam Cung Vân Thu, nhỏ giọng nói: "Cô chủ, không thể làm như vậy”.

Thế nhưng, Nam Cung Vân Thu lại trừng mắt liếc xéo hắn: "Câm miệng!"

Người phục vụ rất lo lắng, nhưng không thể làm gì được.

Sau khi im lặng một lúc, đầu bên kia điện thoại mới phát ra âm thanh, vậy mà lại là một giọng nói thờ ơ và đầy sức hút.

"Người đó là ai?"

“Cậu chủ Nạp Lan sao?”, Nam Cung Vân Thu giả vờ kinh ngạc kêu lên.

"Chị gái của cô sắp gả cho tôi rồi! Từ nay về sau tôi là anh rể của cô, chuyện của cô cũng là chuyện của tôi! Nói cho tôi biết, người đó là ai? Đưa tôi đi gặp hắn trước đã!", người bên kia điện thoại bình tĩnh nói.


| Tải iWin