TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1418: Y THUẬT CỦA THẦN Y LÂM

Lữ Lộng Triệu vội đưa tập tài liệu cho chủ nhiệm Diêu. Anh ta bèn nhận lấy.

Một lúc sau anh ta đanh mặt: “Ở đâu đây?”

“Ăn trộm được”.

“Ăn trộm?”

“Chuyện về Huyền Y Phái, chủ nhiệm có biết không?”

“Có nghe nói, hình như là bị ngăn thi công. Nơi đó đã bị người của Dương Hoa chiếm lại rồi. Yến Cửu đã bị Dương Hoa khống chế. Bọn tôi tưởng ông cũng thế…giờ chuyện này là thế nào? Không phải cấp trên đã sắp xếp những người tinh nhuệ nhất cho ông sao? Sao lại xảy ra chuyện này?”, chủ nhiệm Diêu trầm giọng.

“Thần y Lâm trở về rồi”, Lữ Lộng Triều chỉ đáp lại đúng một câu.

“Chắc chứ?”

“Chắc! Toàn bộ đội quân tinh nhuệ được cử đi đều không còn một ai”.

“Vậy sao?”, chủ nhiệm Diêu chau mày, đôi mắt tối đi nhiều.

“Đúng rồi! Tôi cũng suýt chút nữa không về được, có điều có vẻ là thần y Lâm bị thương rất nặng. Tôi nghĩ tác dụng của Nghịch Chuyển Châm đúng là vẫn phát huy thật, mặc dù nó đã được cậu ta kiểm soát. Dù đội quân tinh nhuệ không còn những cũng khiến thần y Lâm bị thương nặng thêm, tôi nhân cơ hội trốn vào trong học viện, ở đó hai ngày. Tài liệu này là do tôi lấy trộm từ trong đó ra".

Chủ Nhiệm Diêu nghe thấy vậy thì nhìn chăm chăm Lữ Lộng Triều, sau đó bật cười ha ha.

“Chủ nhiệm cười gì vậy?”, Lữ Lộng Triều cảm thấy nghi ngờ.

Chỉ thấy anh ta nói: “Lữ Lộng Triều, ông coi Cổ Phái đều là kẻ ngốc đấy hả? Đây là kế gì? Kế của thần y Lâm phải không? Ông đã phản bội Cổ Phái và đứng về phía thần y Lâm rồi”.

Dứt lời, Lữ Lộng Triều sợ tới tái mặt, vội vàng quỳ xuống, run rẩy nói: “Chủ nhiệm Diêu, tôi trong sạch mà”.

“Trong sạch? Chút ranh mãnh của ông lừa được tôi sao?”, chủ nhiệm Diêu lạnh giọng: “Trong tài liệu này nói rằng toàn bộ y thuật của thần y Lâm đều tới từ hồ Ám Long. Nhưng hồ Ám Long ở đâu, tôi và ông đều biết rõ. Đó là một nơi đầy trướng khí và vô cùng nguy hiểm, đâu đâu cũng là độc. Người bình thường căn bản không thể nào vào trong được. Nếu như người của Cổ Phái muốn đi đoạt y thuật mà thần y Lâm đã học thì phải cử những người thuộc cấp bậc nguyên lão trở lên. Thế nếu các nguyên lão đi hết thì Cổ Phái thành vườn không nhà trống, thần y Lâm chỉ việc ôm cây đợi thỏ và làm ngư ông đắc lợi sao? Hừ, thần y Lâm định dùng thủ đoạn này để đối phó với Cổ Phái, đúng là nực cười”.

Nói xong, chủ nhiệm Diêu hét lên: “Người đâu”.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên. Vài y võ với sức mạnh kinh người vây lấy căn chòi.

“Lôi Lữ Lộng Triều ra ngoài, dùng khổ hình xử lý, ép ông ta phải nói ra”, chủ nhiệm Diêu hét lớn.

“Vâng, chủ nhiệm”, đám đông bước tới định bắt lấy ông ta.

“Đứng lại cho tôi”, Lữ Lộng Triều cũng đứng bật dậy, quát lớn.

Đám đông khựng người. Lúc này họ mới phát hiện ra ông ta có giấu một con dao găm trong tay. Con dao được kề vào cổ họng của ông ta. Lữ Lộng Triều lạnh lùng nhìn đám người xung quanh.

“Lữ Lộng Triều, ông định làm gì?", chủ nhiệm Diêu trầm giọng.

“Chủ nhiệm, những lời thừa thãi thì tôi cũng không muốn nói nữa. Con dao này tôi đã chuẩn bị sẵn và cũng đã tẩm độc. Một đường dao thôi, độc ngấm vào cơ thể thì tôi sẽ chết ngay tại chỗ. Hôm nay tôi chết ở đây vậy. Tôi nói cho cậu biết, tôi biết cậu không tin, cũng sẽ dùng khổ hình với tôi nhưng thà tôi tự sát cũng không muốn bị sỉ nhục”, ông ta tức giận nói.

“Được, ông muốn chết thì tôi cũng sẽ không cản làm gì”, chủ nhiệm Diêu lên tiếng.

“Ha ha, chủ nhiệm Diêu, tôi chết không đáng tiếc, chỉ đáng tiếc là Cổ Phái đã mất đi một cơ hội lớn. Và Cổ Phái cũng sẽ bị diệt vong thôi .Ha ha, đúng là ý trời. Đúng là ý trời”, Lữ Lộng Triều bật cười, nói xong định ra tay.

“Đợi đã”, chủ nhiệm Diêu lên tiếng.

Lữ Lộng Triều dừng tay ngay. Ông ta thản nhiên nói: “Chủ nhiệm còn gì để nói sao?”

“Ý vừa rồi của ông là gi? Cổ Phái sẽ bị diệt vong?”

“Sao? Chủ nhiệm Diêu không biết là thôn Dược Vương đã bị tiêu diệt rồi à?”, Lữ Lộng Triều cười lạnh lùng.

Chủ nhiệm Diêu tái mặt, do dự rồi nói: “Có nghe qua về thôn Dược Vương nhưng vẫn chưa xác thực. Người của Cổ Phái được cử đi vẫn chưa về?”

“Khi nào họ về?”

“Nếu không có gì ngoài ý muốn thì tối nay”.

“Tối nay thì chủ nhiệm có thể đợi là biết được những gì tôi nói là thật hay giả. Thôn Dược Vương đã không còn nữa rồi”.

“Thật sao?”, chủ nhiệm Diêu cảm thấy nghi ngờ.

“Chủ nhiệm, thực ra tôi có thể không đưa tập tài liệu này ra. Vì tin này quá quan trọng, sẽ khiến người khác cảm thấy nghi ngờ. Nếu như phía bên trên không tin thì sẽ cho rằng tôi là kẻ phản bội. Nhưng tôi cũng hết cách, thần y Lâm đã tiêu diệt cả thôn Dược Vương, giờ Cổ Phái gây sự với cậu ta, nếu như chúng ta không biết được những y thuật của thần y Lâm thì sẽ không thể nào đối phó được. Với thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của thần y Lâm, Cổ Phái sẽ gặp nạn lớn. Vì Cổ Phái, tôi đành phải liều. Chỉ đáng tiếc chủ nhiệm vẫn không chịu tin tôi, coi tôi là kẻ phản bội. Nếu đã vậy thì tôi ra đi thôi”.

Nói xong, ông ta lại vung con dao lên. Thế nhưng chủ nhiệm Diêu cũng đã ra tay. Một cây châm bạc đâm vào cánh tay của Lữ Lộng Triều khiến cánh tay của ông ta trở nên bất động.

“Ông vội cái gì? Đợi tin tức tối này xác thực thì có đi cũng chưa muộn mà”, chủ nhiệm Diêu hừ giọng.

“Được, vậy tôi đợi”, Lữ Lộng Triều trầm giọng, nhưng trong lòng thì như trút được gánh nặng.

Chủ nhiệm Diêu ngồi đợi trong căn chòi. Anh ta đi đi lại lại vô cùng điềm đạm.

Tới khi màn đêm buông xuống thì có một tin tức được đưa tới. Người của Cổ Phái đã tận mắt chứng kiến…thôn Dược Vương đã bị tiêu diệt.

“Chủ nhiệm còn gì để nói không?", Lữ Lộng Triều nhìn anh ta.

Chủ nhiệm Diêu hít một hơi thật sâu, nói giọng khàn khàn: “Ông lập tức cùng tôi đi gặp bên trên”.

“Được!”


| Tải iWin