TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1446: TRUY SÁT

Đến tận lúc này, Công Tôn Đại Hoàng mới biết rằng thần y Lâm không hề sợ độc của mình.

Từ đầu đến cuối, anh chỉ giả vờ mà thôi.

Huyền Độc Long Công vừa xuất hiện, thần y Lâm đã có cách đối phó, lên kế hoạch lợi dụng Huyền Độc Long Công để khai mở Thương Ám Huyền Thể.

Công Tôn Đại Hoàng biết Thương Ám Huyền Thể.

Tuy đây chỉ là một loại thể chất trong truyền thuyết, nhưng ông ta lại cảm nhận được sự tồn tại chân thật của loại thể chất này, nên đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu và bút ký.

Nếu Lâm Chính có thể lợi dụng Huyền Độc Long Công để khởi động Thương Ám Huyền Thể, thì tức là đây không phải lần đầu tiên anh dùng thể chất này.

Dù sao điều kiện khai mở thể chất này cũng cực kỳ hà khắc.

Nhưng nếu mở được... thì không ai đỡ nổi.

Công Tôn Đại Hoàng hoàn hồn lại, nhìn sự thay đổi của Lâm Chính, sắc mặt vô cùng khó coi, không khỏi lùi lại phía sau, ánh mắt đầy kiêng dè.

Còn những người khác đã ngây ra như phỗng.

"Thương Ám Huyền Thể...", đây không phải là lần đầu tiên Thủ Mệnh chứng kiến sự thay đổi này của Lâm Chính, tóc trắng mắt đỏ, nhìn chẳng khác nào ác ma.

Anh tiêu diệt được thôn Dược Vương cũng nhờ có sự giúp đỡ của thể chất này.

"Thần y Lâm, đây chính là thực lực thực sự của anh sao?", Băng Thượng Quân mở to hai mắt nhìn Lâm Chính, thì thào nói.

Vèo!

Đúng lúc này, một tiếng cưỡi gió vang lên.

Chỉ thấy Công Tôn Đại Hoàng tung người nhảy lên, chạy đi thật xa.

"Ông ta muốn tháo chạy kìa!", Băng Thượng Quân kêu lên.

Công Tôn Đại Hoàng cũng là người thức thời, thấy Lâm Chính khai mở Thương Ám Huyền Thể, biết rõ mình không phải là đối thủ liền lập tức bỏ chạy.

Nhưng sao Lâm Chính có thể để Công Tôn Đại Hoàng đi dễ dàng như vậy chứ?

"Đi được sao?".

Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, cất bước về phía trước, lao về phía Công Tôn Đại Hoàng như một cơn gió.

Tốc độ của anh không phải là nhanh nhất, nhưng khí thế của anh thì không gì sánh được.

"Chướng độc!".

Công Tôn Đại Hoàng quát to một tiếng, lật tay đánh một chưởng về phía Lâm Chính.

Lòng bàn tay ông ta phun ra khí độc dày đặc, hóa thành một tấm chắn, muốn ngăn Lâm Chính lại.

Nhưng Lâm Chính vẫn phớt lờ, cơ thể anh run lên, rồi đánh tan tấm chắn bằng khí độc kia.

Không gì có thể ngăn cản được anh!

Công Tôn Đại Hoàng nghiến răng, lại vung tay phóng ra mấy cây châm độc.

Nhưng lúc này Lâm Chính đã phớt lờ tất thảy.

Độc của ông ta không thể phá được Thương Ám Huyền Thể.

Công Tôn Đại Hoàng cắn răng, lại lấy châm bạc ra, nhưng không ném về phía Lâm Chính, mà đâm vào hai chân mình, tăng cường độ mạnh cho cơ bắp hai chân, và tăng tốc độ bỏ chạy.

Nhưng đâu có dễ như vậy?

"Tôi đã được nếm mùi độc của ông, bây giờ cũng đến lượt ông nếm mùi độc của tôi rồi nhỉ?", Lâm Chính khàn giọng nói.

Hơi thở của Công Tôn Đại Hoàng như nghẹn lại, trái tim đập điên cuồng, quay phắt đầu lại.

Chỉ thấy Lâm Chính bỗng dưng vận khí, giơ tay chỉ về phía này.

Chết rồi!

Công Tôn Đại Hoàng thót tim, lộn một vòng sang bên cạnh.

Vèo!

Ông ta vừa lộn người đi, đã có một chùm sáng màu đen đáng sợ bắn tới.

Chùm sáng sượt qua, đánh xuống đất.

Mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố màu đen.

Công Tôn Đại Hoàng liếc mắt nhìn một cái, mồ hôi lạnh túa ra, sau lưng ướt đẫm.

Chỉ thấy mặt đất bên cạnh chiếc hố đen sì kia đã tan ra, rất nhiều vật chất như bùn nhão đang chảy xuống.

Đây là loại độc gì vậy?

Ngay cả mặt đất cũng bị ăn mòn tan ra?

Nếu ném vào người thì chẳng phải sẽ lập tức biến thành vũng nước máu sao?

Đây chính là uy năng của Thương Ám Huyền Thể sao?

Công Tôn Đại Hoàng vội vàng đứng dậy, liều mạng chạy về phía trước.

Nhưng Lâm Chính đuổi theo sát nút, ngón tay chỉ về phía này, giống như thần tiên đang thi triển thần thông, từng chùm sáng khí độc màu đen không ngừng bắn tới.

Công Tôn Đại Hoàng tránh trái né phải, vô cùng chật vật.

Cuộc chiến giữa hai người đã đổi từ giết chóc sang săn mồi.

Công Tôn Đại Hoàng trở thành con mồi, còn Lâm Chính là thợ săn.

"A!".

Đúng lúc này, Công Tôn Đại Hoàng kêu lên một tiếng thảm thiết.

Cánh tay trái của ông ta bị chùm sáng khí độc xuyên qua, một cái lỗ đáng sợ bỗng xuất hiện trước mắt mọi người.

Hơn nữa độc lực ở miệng vết thương bắt đầu lan ra xung quanh, sắp ăn mòn cả một cánh tay. Xương thịt ở chỗ đó nhanh chóng rữa nát, máu chảy ròng ròng.

Công Tôn Đại Hoàng sợ hãi biến sắc, nhìn độc lực đang lan dần về phía tay mình. Ông ta nghiến răng, tay phải giữ bả vai tay trái, sau đó giật ra.

Soạt!

Cả cánh tay bị ông ta giật đứt.

Máu tươi phun ra.

Công Tôn Đại Hoàng không có thời gian để cầm máu, cố nhịn nỗi đau dữ dội, chạy về phía trước như điên.

Ông ta gần như kích hoạt tiềm năng toàn thân để chạy trốn, tất cả các mạch máu, gân mạch, huyệt vị ở hai chân đều cắm đầy châm bạc. Nhờ có châm bạc, cơ bắp hai chân ông ta phình to, gân mạch nổi lên, trông to như chân voi, lúc chạy gần như không nhìn thấy bóng dáng đâu.

Tuy lúc này Lâm Chính đã khai mở Thương Ám Huyền Thể, nhưng về tốc độ thì cũng không hơn Công Tôn Đại Hoàng bao nhiêu.

Dù sao đó cũng là lãnh tụ tối cao của Cổ Phái.

"Băng Thượng Quân đại nhân! Bây giờ phải làm sao đây?".

Thấy Lâm Chính đuổi theo Công Tôn Đại Hoàng, Thủ Mệnh lo lắng hỏi.

"Hừ, cô hãy tự lo thân đi! Đây không phải là trận chiến mà cô có thể hỏi tới", Băng Thượng Quân lạnh lùng nói, hai chân điểm xuống đất, rồi tung người đuổi theo.

Thủ Mệnh đanh mắt lại, vội vàng bám theo.

Hai người một trước một sau, xông về phía hồ Ám Long.

Chướng khí dọc đường đều bị bọn họ xua tan, những độc vật đang ẩn náu ở chỗ tối ngửi thấy khí độc trên người bọn họ, sợ đến mức vội vàng chạy trốn.

Bịch!

Một cây đại thụ bị đụng gãy.

Sau đó liền thấy Công Tôn Đại Hoàng xông ra khỏi hồ Ám Long.

Những người đang chờ bên ngoài hồ Ám Long thấy thế đều cả kinh biến sắc.

"Ai?".

"Có chuyện gì vậy?".

Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên.

Có người nhận ra thân phận của Công Tôn Đại Hoàng, lập tức kêu lên thất thanh: "Là người đứng đầu Cổ Phái, Công Tôn Đại Hoàng!".

"Ông Công Tôn, ông làm sao vậy?".

"Ông không sao chứ?".

Một số người muốn lấy lòng Công Tôn Đại Hoàng, vội vàng chạy tới đỡ lấy ông ta.

Công Tôn Đại Hoàng thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.

Thấy mọi người xung quanh quan tâm mình như vậy, tròng mắt Công Tôn Đại Hoàng đảo một vòng, vội túm lấy một người bên cạnh, trầm giọng nói: "Tôi bị tiểu nhân hãm hại! Mọi người giúp tôi với!".

"Tiểu nhân hãm hại?".

Bọn họ ngạc nhiên.

"Lữ Lộng Triều phản bội Cổ Phái, hạ độc hại tôi, tôi giết Lữ Lộng Triều nhưng không ngờ ông ta còn có đồng bọn. Tuy đám đồng bọn kia thực lực không mạnh, nhưng tôi trúng độc rất nặng, không thể chiến đấu được. Nếu mọi người có thể chặn được kẻ thù phía sau giúp tôi, sau này Công Tôn Đại Hoàng nhất định sẽ hậu tạ".

"Cái gì? Có chuyện như vậy sao?".

"Lữ Lộng Triều? Loại ăn táo rào cây sung! Thật là khốn nạn!".

"Ông đừng lo, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ ông chu toàn".

Ai nấy tỏ vẻ tức giận, nhao nhao vỗ ngực nói.

"Tốt quá! Tôi xin phép đi trước, gọi các cường giả của Cổ Phái đến bao vây tiêu diệt kẻ phản bội. Làm phiền quý vị tranh thủ thời gian cho tôi!".

Công Tôn Đại Hoàng kêu lên, rồi chui vào chiếc xe bên cạnh, nổ máy phóng đi.

Những người này xếp thành một hàng, nhìn chằm chằm vào hồ Ám Long.

Chỉ thấy một bóng dáng lao ra, xuất hiện trước hồ...


| Tải iWin