TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1455: CHÚNG TÔI ĐẾN ĐỂ CỨU ÔNG

Công Tôn Đại Hoàng đã bị bắt!

Tất cả mọi người đều mở to mắt, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.

Tốc độ của Lâm Chính quá nhanh.

Hơn nữa, Công Tôn Đại Hoàng cũng không ngờ Lâm Chính lại có thể tiếp cận ông ta trong nháy mắt như vậy. Giờ phút này, vô số người của Cổ Phái trước mắt dường như chỉ là đồ trang trí.

“Cứu tôi với! Mau… mau cứu tôi!”.

Công Tôn Đại Hoàng cuống quýt kêu lên.

“Thả ông Công Tôn ra!”.

“Thần y Lâm! Cậu đừng có ngông cuồng!”.

Các cao thủ của Cổ Phái lần lượt xông tới.

Tuy trước đó Công Tôn Đại Hoàng đã nhiều lần làm mất lòng người, nhưng hiện giờ Cổ Phái vẫn có không ít người trung thành với ông ta.

Lâm Chính liếc mắt nhìn những người đang xông tới, lạnh lùng hừ một tiếng, đang định dùng sức bóp chết Công Tôn Đại Hoàng.

Nhưng đúng lúc này.

Bụp!

Một luồng sức mạnh cuồn cuộn bỗng phát nổ giữa Công Tôn Đại Hoàng và Lâm Chính.

Không khác gì một quả bom.

Tuy Lâm Chính là tiên thiên cương khu, kim thân khó phá, nhưng điều này không có nghĩa là anh có sức mạnh vô song, có thể rung chuyển Côn Luân. Trước luồng xung kích đáng sợ này, anh cũng có chút không chịu nổi, cánh tay hơi rung lắc, có chút buông lỏng.

Công Tôn Đại Hoàng nhân cơ hội thoát được lùi lại phía sau, cổ ông ta bị Lâm Chính bóp để lại mấy dấu vết, trông rất đáng sợ.

Nhưng ông ta mặc kệ, điên cuồng chạy về phía sau.

“Bảo vệ tôi!”.

Công Tôn Đại Hoàng gầm lên.

Những người ở bên cạnh lập tức bổ nhào về phía Lâm Chính.

Tuy lần này số người xông về phía Lâm Chính đã không còn nhiều như trước, nhưng cũng thành công ngăn cản được anh.

Còn Công Tôn Đại Hoàng thì đã quay đầu, cuống cuồng bỏ chạy.

“Muốn chạy sao?”.

Lâm Chính đẩy những người Cổ Phái đang chặn ở trước mặt ra, rồi đuổi theo Công Tôn Đại Hoàng.

“Bảo vệ tôi! Bảo vệ tôi! Ai có thể bảo vệ tôi, tôi sẽ cho truyền thừa của Cổ Phái!”, Công Tôn Đại Hoàng hét lên.

Ông ta vừa dứt lời, lập tức có người động lòng.

Nhưng hầu hết mọi người vẫn đứng như trời trồng, không dám động đậy.

Dù sao thủ đoạn của thần y Lâm… cũng quá hung tàn.

Thứ gì có thể quý giá hơn tính mạng chứ?

“Mau, mau đưa tôi rời khỏi đây!”.

Công Tôn Đại Hoàng như chó nhà có tang, vội vàng lao ra khỏi đám người, chui vào một chiếc xe ở bên cạnh.

Tài xế lập tức khởi động máy, đạp chân ga lao về phía đường quốc lộ.

“Những người còn lại lập tức ngăn cản thần y Lâm, đừng để cậu ta làm hại ông Công Tôn!”, một nguyên lão Cổ Phái gầm lên.

Nhưng ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính đã xông tới nơi.

“Còn dám ngăn cản tôi sao? Vậy thì hãy chết đi!”, anh dữ tợn quát, tung một cú đấm tới.

Nguyên lão kia kinh hãi, vội vàng đón đỡ, nhưng thân xác yếu ớt của ông ta sao có thể là đối thủ của Lâm Chính? Nắm đấm kia khiến hai cánh tay ông ta lập tức gãy lìa, khí độc đáng sợ bao trùm cả người ông ta như một tấm lưới khổng lồ.

“A!”.

Nguyên lão kia hét lên thảm thiết.

Nhưng vừa kêu được mấy tiếng, ông ta đã ngã vật ra đất, cơ thể rữa nát, chết rất thê thảm.

“Cái gì?”.

Ai nấy đều biến sắc.

Lâm Chính dừng lại, không vội vàng đuổi theo, mà lừ mắt nhìn mọi người xung quanh.

“Còn ai dám ngăn cản tôi không?”.

Bọn họ đều run lên sợ hãi, không dám nói tiếng nào, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Tất cả những người vừa rồi ngăn cản Lâm Chính đều đã bị anh giết.

Dưới đất thi thể la liệt.

Máu chảy thành sông, thảm không nỡ nhìn.

“Câm hết rồi à?”.

Lâm Chính bình thản nói: “Các anh có biết, chỉ cần tôi muốn, thì tôi có thể giết sạch tất cả những người ở đây, không chừa một ai không?”.

Bọn họ nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên, nhìn thần y Lâm với ánh mắt sợ hãi.

“Thần… Thần y Lâm, tha cho chúng tôi đi…”

“Chúng tôi… chúng tôi có ngăn cản cậu đâu…”

Cả đám người đều hồn vía lên mây, thậm chí có người còn run như cầy sấy, không còn đứng vững, ngã ngồi xuống đất.

“Các người không ngăn cản không có nghĩa là không liên quan gì! Hôm nay tôi nhất định phải giết Công Tôn Đại Hoàng! Về phần Cổ Phái, tôi muốn tiêu diệt thì cũng có thể tiêu diệt được, nếu các người không muốn chết thì mau rời khỏi Cổ Phái để giữ thân đi! Nghe rõ chưa?”, Lâm Chính quát.

“Vâng, thần y Lâm!”.

Bọn họ lần lượt quỳ xuống, run rẩy kêu lên.

Lâm Chính lập tức cất bước xông về phía trước, đuổi theo Công Tôn Đại Hoàng.

Băng Thượng Quân và Thủ Mệnh ở phía sau đều im lặng không nói gì.

Một lúc lâu sau.

“Băng Thượng Quân đại nhân, hình như chúng ta… có chút rỗi hơi thừa việc rồi”, Thủ Mệnh chua chát nói.

“Ừ, tôi không ngờ thần y Lâm lại có thể dựa vào y võ để trấn áp quần hùng của Cổ Phái, khiến bọn họ cúi đầu thần phục, không dám hành động khinh suất nữa. Thực lực này… e là chỉ có mấy yêu nghiệt đáng sợ nằm trong tốp ba của bảng thiên kiêu mới có thể làm được”, Băng Thượng Quân hít sâu một hơi, vẻ mặt cũng đầy chua chát.

Anh ta nhìn xuống triền núi ở xung quanh.

Người của các tông tộc thế gia nghe tin mà đến cũng đều tỏ vẻ sợ hãi, vô cùng chấn động.

Thực lực mà thần y Lâm để lộ ra hôm nay tuyệt đối là cấp thống trị.

Phải là chí tôn có trình độ đỉnh cao mới có thể giao chiến với anh…

“Thần y Lâm… tàn nhẫn quá!”.

“Những người này đều là cậu ta giết sao?”.

“Hành nghề y tế thế, cứu người vô số, nhưng nổi sát tâm… thì cũng không nương tay chút nào!”.

“Thần y Lâm đáng sợ quá!”.

“Tuyệt đối không được chọc vào thần y Lâm! Tuyệt đối không được chọc vào thần y Lâm!”.

“Cổ Phái chính là kết cục!”.

Mọi người rùng mình ớn lạnh.

Nghe thấy lời bàn tán của những người thuộc các tông tộc thế gia, Băng Thượng Quân mới ý thức được Lâm Chính đã đạt được mục đích.

“Chắc chắn chuyện hôm nay sẽ làm chấn động giới võ đạo Hoa Quốc, người của giới võ đạo còn ai dám không sợ anh ta đây? Lần này thì sẽ không còn ai dám chọc vào anh ta nữa!”, Băng Thượng Quân thì thảo.

“Cũng không biết… hôm nay Công Tôn Đại Hoàng có thể sống sót hay không…”

Một chiếc Mercesed cấp S đang phóng như bay trên đường, tốc độ lên đến hơn 200km/h. Cũng may kỹ thuật lái xe của tài xế không tệ, luồn lách giữa dòng xe mà không xảy ra chuyện gì, nhưng cũng khiến các tài xế khác và người đi bộ trên đường sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, chửi bới ầm ĩ.

“Nhanh, lái nhanh lên! Lái nhanh hơn nữa đi!”.

Công Tôn Đại Hoàng ở trên xe vừa châm cứu cầm máu vừa gào lên.

“Ông Công Tôn, tôi… tôi đã lái với tốc độ nhanh nhất rồi, nếu nhanh hơn nữa… thì sẽ lật xe mất…”, tài xế cũng vô cùng căng thẳng, hai tay siết chặt vô lăng, run rẩy nói.

“Bị lật thì hãy nói! Nhanh, lái nhanh hơn nữa đi!”, Công Tôn Đại Hoàng hét lên.

Lúc này, ông ta đã như con chim sợ cành cong.

Ông ta không biết lúc nào thì thần y Lâm sẽ đuổi kịp.

“Ông Công Tôn, chúng ta đi đâu đây?”.

Tài xế run bần bật hỏi.

Công Tôn Đại Hoàng sửng sốt, nhíu mày suy nghĩ, sắc mặt tỏ vẻ khó coi.

Lúc này thì ông ta có thể đi đâu chứ?

Về Cổ Phái?

Người của Cổ Phái đã bị ông ta điều đến hồ Ám Long, hiện giờ Cổ Phái trống hoác chẳng còn ai, cho dù về đó cũng không thể chống lại được thần y Lâm. Đến lúc đó, thần y Lâm mà tìm tới tận nơi thì chỉ có đường chết.

Làm sao bây giờ?

Phải làm sao bây giờ?

Công Tôn Đại Hoàng lo lắng đến nỗi toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Bỗng dưng.

Két!

Chiếc ô tô phanh gấp, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai.

Công Tôn Đại Hoàng ngã chúi về phía trước, ông ta vội vàng vịn một tay vào lưng ghế phía trước, cũng may không bị lao ra ngoài.

Chờ xe dừng hẳn lại, ông ta liền chửi bới: “Cậu làm cái gì thế hả? Ai cho cậu dừng xe?”.

Tài xế không nói gì, chỉ trợn trừng mắt chỉ tay về phía trước.

Công Tôn Đại Hoàng ngước mắt lên nhìn, mới phát hiện xe của mình đã bị mấy chiếc xe con chặn lại.

“Là người của Dương Hoa sao?”.

Công Tôn Đại Hoàng sửng sốt.

“Yên tâm đi, chúng tôi không phải là người của Dương Hoa, chúng tôi đến để cứu ông!”.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông đeo kính râm mỉm cười nói.


| Tải iWin