TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1647: KHẤU ĐẦU TẠ TỘI

Ngay khi cô gái hét lên thì những người khác cũng quay qua nhìn Lâm Chính. Quan khách cũng hướng về phía bọn họ.

“Anh Hổ mau tới xem, ha ha…có chuyện rồi”.

Trang Mặc Hổ nghe thấy vậy cũng bật cười. Tất cả đều vỗ tay xem kịch hay.

Lâm Chính quay qua nhìn cô và thản nhiên đáp lại: “Cô gái, nếu cô có gì không hài lòng hoặc có yêu cầu gì thì tôi có thể mời người phía bên nhánh chính tới tiếp đãi cô. Cô đợi xíu".

Lâm Chính không muốn rắc rối nên quyết định tìm nhân viên chính của nhà họ Trang tới xử lý. Anh cũng nhận ra Trang Mặc Hổ muốn mượn dao giết người. Thế nhưng Lâm Chính càng làm vậy thì đám người kia càng không hài lòng.

“Gọi cái con khỉ ấy mà gọi”, người phụ nữ tực giận, đập thẳng tay vào ngực Lâm Chính. Cú đập đủ để đánh ngất một người trưởng thành.

Lâm Chính chau mày, chưởng lại.

Rầm! Một âm thanh nặng nề vang lên. Người phụ nữ bật lùi lại, đập vào một cái bàn khiến nó nát vụn.

“Cái gì?”, quan khách bàng hoàng. Những người đi cùng cô gái cũng đồng loạt đứng dậy.

“Ha ha, được! Được lắm! Lần này thì Tần Minh chết chắc rồi”, Trang Mặc Hổ mừng rỡ và kích động.

“Sư muội không sao chứ?”, một người đàn ông đeo kiếm sau lưng vội chạy tới đỡ cô gái dậy.

Cô gái tức tới mức muốn nổ tung, hai mắt trợn ngược, cô ta gầm lên: “Đồ chó mà này, bà đây phải đập chết mày”.

Nói xong cô ta lao lên. Lâm Chính không hề sợ hãi, anh chỉ hừ giọng và đưa tay ra định tấn công.

Đúng lúc này, một người đàn ông khác đã ra tay chặn ngay trước mặt cô ta.

“Đại nhân, đại nhân đang làm gì vậy?”, cô gái tức giận hỏi.

“Không được ra tay, cô không phải là đối thủ của cậu ta”, người đàn ông này điềm đạm nói.

“Vậy chuyện này cứ thế cho qua sao?”, cô gái cảm thấy không cam tâm.

“Sỉ nhục Huyết Ma Tông, đương nhiên là không thể cứ thế cho qua. Cô không phải là đối thủ của cậu ta, có chiến đấu cũng chỉ tự chuốc nhục thôi. Để tôi”, người đàn ông này bước về phía Lâm Chính.

“Huyết Ma Tông?”, Lâm Chính giật mình, nhìn người trước mặt. Đây chính là tông phái của Huyết Nam Ngục, là Huyết Ma Tông trong truyền thuyết sao?

Thật không ngờ lại gặp bọn họ ở sơn trang Huyết Kiếm này. Đợi đã…sơn trang Huyết Kiếm? Sơn trang này có mối liên hệ thế nào với Huyết Ma Tông vậy? Lâm Chính suy nghĩ, sắc mặt trở nên khó coi.

Màn xô xát đã gây ra không ít sự chú ý. Có không ít người nhà họ Trang cảm nhận được chuyện chẳng lành bèn chạy đi báo cho gia chủ nhưng không ai dám xen vào. Rõ ràng là bọn họ đều biết lai lịch của đám người này. Nên sao họ dám đắc tội chứ?

“Cậu tên là gì?”, người đàn ông hỏi Lâm Chính.

“Tần Minh!”

“Tần Minh? Cậu không phải người nhà họ Trang à?”

“Huyết Kiêu đại nhân, người này là người nhà họ Trang nhưng là con riêng của ông tư, mang họ mẹ”, không biết ai trong đám quan khách đã lên tiếng.

“Ồ?”

Người đàn ông tên Huyết Kiêu mỉm cười: “Nếu vậy thì vẫn là người nhà họ Trang thôi. Cậu không biết quy tắc, dám đối đầu với chúng tôi, nếu như hôm nay không xử lý cậu thì chẳng phải Huyết Ma Tông sẽ rất mất mặt sao?”

“Xem ra các người không định nói lý nhỉ?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Nếu cậu có thể đỡ được ba chiêu của tôi thì tôi sẽ nói lý với cậu”, Huyết Kiêu lạnh giọng, đột nhiên lao tới và biến mất.

“Woa!”, đám quan khách hô vang.

“Thằng nhóc này chết chắc rồi”, Trang mặc Hổ cũng kêu lớn.

Huyết Kiêu đã biến mất, thế nhưng Lâm Chính có thể nhận ra một làn gió mờ mang màu máu đỏ trong không gian đang bay quay người anh.

Lâm Chính đứng im tại chỗ, liếc nhìn giống như đang tìm kiếm bóng dáng của Huyết Kiêu.

Đột nhiên...

Vụt...Từ trong cơn gió máu bỗng chui ra một thứ gì đó như móng vuốt của ác ma, vồ về phía cổ của Lâm Chính.

Năm ngón tay sắc nhọn như dao thật khủng khiếp.

Đám đông trố tròn mắt. Ai cũng cho rằng chắc chắn Tần Minh sẽ đầu lìa khỏi cổ. Thế nhưng…Tần Minh đột nhiên quay người, dùng tay chộp lấy bàn tay kia và siết mạnh. Sau đó anh ném cánh tay kia đi.

Vụt. ,,Huyết Kiêu bị cánh tay lôi ra khỏi cơn gió máu, vứt thẳng lên không gian. Cả cơ thể người này xoay mấy vòng trong không trung rồi rơi xuống, nhưng người đàn ông vẫn tiếp đất vững vàng.

Một cơn gió cực mạnh thổi tới.

“Hả?”, Huyết Kiêu gật mình. Lúc này người đàn ông đã phát hiện Lâm Chính xuất hiện ngay trước mặt mình, tung thẳng một đấm vào đầu ông ta.

Nguồn sức mạnh như một quả bom bùng nổ trong không gian. Sức công phá vô cùng khủng khiếp. Cú đấm chẳng khác gì trận động đất.

Huyết Kiêu tái mặt, vội vàng nhón chân bật lùi lại. May mà ông ta phản ứng kịp thời.

Vụt...Lâm Chính đấm hụt nhưng sức mạnh do cú đấm tạo ra cũng đủ tạo thành cơn lốc xoáy cấp mười, đổ ập về phía trước.

Cây cối bật gốc, đổ rạp hoặc gãy đôi.

Rầm rầm...Cả vùng trước mặt bị cào bằng.

Đám đông im phăng phắc. Tất cả đều há mồm trợn mắt. Trang Mặc Hổ ở phía sau tưởng như quai hàm sắp rơi cả ra đất. Anh ta sững sờ chứng kiến cảnh tượng đó.

“Chuyện…gì vậy???Tần Minh lại lợi hại đến vậy sao?”

“Anh Hổ, giờ phải làm sao? Có vẻ như đến cả người của Huyết Ma Tông cũng không trị nổi cậu ta”.

“Nếu tiếp tục như thế này thì sẽ gây ra chuyện lớn mất".

“Chúng ta phải mau nghĩ cách thôi”.

Đám đông hoảng sợ, cuống cả lên. Người của Huyết Ma Tông cũng cảm nhận được sự bất ổn bèn ra mặt, bao vây Lâm Chính.

“Đại nhân, chúng ta cùng xông lên thôi”, người phụ nữ trước đó bặm môi.

“Sao? Định ỷ đông bắt nạt ít à?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Đối phó với cậu cần gì phải làm vậy. Mấy người đứng im chỗ đó đi, nhìn là được rồi, không cần ra tay. Để tôi xử lý kẻ này”, Huyết Kiêu hừ giọng và tấn công tiếp.

“Dừng tay”, đúng lúc này, một tiếng hét vang lên. Ngay sau đó, một đám người nhà họ Trang vội vàng lao ra.

Đi đầu chính là anh cả Trang Thái Thanh. Phía sau ông ta là không ít các nguyên lão, tiền bối của nhà họ Trang.

Trong đó ông ba Trang Bình Sinh cũng có mặt.

“Bố, bác cả”, Trang Mặc Hổ vội vàng chạy tới.

Trang Bình Sinh có khuôn mặt trắng bệch, để đầu bằng và râu hình chữ bát, trông khá điềm đạm. Ông ta gật đầu rồi bắt đầu nhìn Lâm Chính.

“Trang Thái Thanh, ông tới rồi à? Sao, nhà họ Trang định khai chiến với Huyết Ma Tông hay gì?”, Huyết Kiêu thu tay về, chắp sau lưng, nói bằng vẻ vô cảm.

“Huyết Kiêu đại nhân cứ nói đùa, sơn trang Huyết Kiếm của chúng tôi nào có cái gan đó. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi”.

Trang Thái Thanh mỉm cười, trợn ngược mắt với Lâm Chính: “Tần Minh, còn không mau quỳ xuống khấu đầu tạ tội với Huyết Kiêu đại nhân?”

| Tải iWin