TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1753: NHƯ SẤM ĐÁNH BÊN TAI

Câu lạc bộ thật sự được trang hoàng rất xa hoa, sàn nhà đều được lát bằng gạch thủy tinh đặc biệt, tỏa sáng lấp lánh. Hai bên hành lang dài treo các bức tranh của các bậc thầy trong và ngoài nước từ xưa đến nay, vô cùng thú vị. Mười mấy người đẹp đường cong tinh xảo có thể sánh với người mẫu, mặc trang phục gợi cảm giống nhau, đứng ở hai bên hành lang.

Khi nhìn thấy người phụ nữ đanh đá đi vào, bọn họ lập tức cúi đầu khom lưng.

“Xin chào cô Thái!”.

Nhưng người phụ nữ không nhìn lấy một cái, chỉ đi đến phòng ở trong cùng, đợi ở trước cửa phòng. Dường như lúc này cô ta mới nhớ tới Lâm Chính, chợt dừng bước, lên tiếng: “Đúng rồi, dẫn người này đến phòng bên cạnh, đợi tôi chào hỏi bọn họ xong sẽ tiếp đãi vị khách này thật tốt”.

Nói xong, người phụ nữ hiên ngang đi vào phòng.

“Mời anh đi bên này”, người đẹp bên kia cung kính nói với Lâm Chính.

Nhưng… Lâm Chính không quan tâm, mà bước nhanh đến phòng ở trong cùng, lúc đến gần cửa thì đạp mở cửa.

Rầm!

Người trong phòng đều giật mình.

Chỉ trong mấy nhịp thở, vệ sĩ ở bên trong đã lấy súng ra, đồng loạt chĩa vào Lâm Chính.

Lâm Chính nhìn vào bên trong.

Phòng này rộng hơn hai trăm mét vuông, vô cùng xa hoa, bên trong có bảy tám người nam nữ ăn mặc không hề rẻ tiền. Bọn họ đều rất trẻ tuổi, đeo đồng hồ hàng hiệu, thắt lưng giắt chìa khóa các loại siêu xe.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đều là con cháu nhà giàu ở Bồ Thành.

Nông Hào cũng có mặt trong số đó.

Anh ta đang ôm cô gái đanh đá lúc trước, miệng ngậm điếu thuốc, một tay cầm ly rượu vang, mặt tươi cười.

Thấy Lâm Chính dám đạp cửa phòng mình, Nông Hào lập tức nhíu mày.

“Mẹ nó, tôi đã bảo anh đợi ở bên cạnh kia mà? Anh còn dám đến đây? Ai cho anh đạp cửa đấy?”, cô gái đanh đá tức giận, đứng dậy chỉ vào mũi Lâm Chính mắng chửi, sau đó hét lên: “Người đâu, đạp gãy chân anh ta cho tôi!”.

“Vâng!”.

Vệ sĩ ở cạnh lập tức tiến tới.

“Chờ đã”, Nông Hào hô lên.

“Cậu Nông, sao vậy?”.

“Không vội, người này là kẻ đã gặp ở đường cao tốc đây phải không? Không phải tôi đã bảo không gặp anh ta sao? Sao anh ta lại vào đây?”, Nông Hào lắc ly rượu, cười híp mắt hỏi.

“Tôi cho anh ta vào đấy”.

“Ồ? Cô cho anh ta vào đây làm gì?”.

“Không phải muốn tìm chút niềm vui sao?”.

“Niềm vui? Cô đang nói tới mấy con bé học sinh đó sao?”, Nông Hào như hiểu ra điều gì, hai mắt sáng lên.

“Nếu không thì còn là ai? Chỉ tiếc tên khốn này không biết điều, lại chạy tới đây ngang tàng! Nếu vậy thì không thể dễ dàng tha cho anh ta nữa!”.

Cô gái đanh đá quát lên: “Ra tay, lập tức đánh gãy chân, sau đó lột sạch quần áo ném trên đường lớn! Tối nay lại bắt anh ta về cho tôi, dìm xuống đáy sông!”.

“Vâng thưa cô!”.

Có vẻ như mấy vệ sĩ thường hay làm chuyện thế này, bọn họ thành thạo nhặt một chiếc ghế ở cạnh lên đập vào chân Lâm Chính.

Chiếc ghế đó được làm bằng gỗ thật, đập mạnh vào chân Lâm Chính, nhưng trái lại một tiếng động kỳ quái vang lên.

Rắc!

Cả chiếc ghế đã nứt ra.

Còn Lâm Chính thi đứng nguyên tại chỗ, không hề lay chuyển.

“Cái gì?”.

Nông Hào ngạc nhiên.

Những người khác cũng kinh ngạc.

“Tôi vốn không muốn phô trương quá, nhưng các người đã lựa chọn ra tay thì đừng trách tôi!”.

Nói xong, Lâm Chính đột nhiên đưa tay tóm lấy cổ vệ sĩ kia, một tay kéo hắn lên, sau đó đẩy hắn tông vào người vệ sĩ kia.

Rầm!

Hai vệ sĩ tông vào nhau, lăn lộn dưới đất, toác đầu chảy máu, lập tức ngất đi.

Người còn lại trợn tròn mắt, vội vàng rút lui.

Nhưng Lâm Chính đã hung hăng đạp tới một đạp.

Rắc!

Bụng của vệ sĩ đó lõm xuống, miệng phun ra máu, cả người như quả bóng da đâm vào vách tường phía sau khiến vách tường sập xuống. Sau đó hắn ngã xuống đất, không còn động tĩnh…

“Người luyện võ?”.

Ánh mắt Nông Hào trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, hạ giọng nói: “Chỉ tiếc thân thủ của anh có tốt cũng không nhanh bằng súng đạn!”.

Trong lúc anh ta nói, những người còn lại đã rút súng nhắm thẳng vào Lâm Chính.

Nhìn Lâm Chính bị nhiều cây súng chĩa vào mà đứng im không động đậy, nỗi sợ hãi và kinh hoảng của bọn họ lập tức biến mất.

Nắm đấm có cứng chăng nữa, có cứng bằng sắt thép không?

Thân thủ có nhanh chăng nữa, có thể so với súng đạn không?

Có súng ở đây, bọn họ không phải sợ người này.

Trong nháy mắt, đám người của cô gái đanh đá thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, người bên cạnh buông điện thoại xuống, nhỏ giọng nói: “Cậu Nông, Sở đại sư đến rồi!”.

“Sở đại sư?”.

“Lần này có Sở đại sư ở đây, không có gì phải sợ người này nữa!”.

“Ha ha ha…”.

Bọn họ cười lớn.

Nông Hào cũng nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính nói: “Anh toi rồi! Có biết Sở Thái không? Thân thủ của anh không tệ, nhưng không biết anh có thể qua được mấy chiêu trước mặt Sở Thái?”.

“Anh nói ai? Sở Thái?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Chắc anh cũng từng nghe tới danh tiếng của Sở đại sư”, Nông Hào cười nhạt.

“Hình như có chút ấn tượng, không mấy sâu sắc, nhưng tôi nghĩ… tên của tôi chắc sẽ như sấm đánh bên tai đối với ông ta”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Tên của anh?’.

“Nực cười”.

“Hừ, một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi!”.

Bọn họ khinh thường nói.

Đúng lúc đó, Sở Thái và vài đệ tử mặc võ phục bước nhanh vào trong phòng…

| Tải iWin