TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1767: ANH CÓ PHẢI LÀ THẦN Y LÂM KHÔNG?

Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Đây là lần đầu tiên anh thấy Tô Nhu tỏ thái độ như vậy.

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh thực sự không biết mình đã làm sai chuyện gì.

Anh chần chừ một lát rồi vẫn ra khỏi nhà hàng.

Tô Nhu đứng ở ven đường, tay cầm điện thoại, nhìn dòng xe qua lại, vẻ mặt vẫn phức tạp như vậy, lúc thì nhíu mày, lúc thì cúi mặt.

Lâm Chính nhíu chặt mày, cảm giác đã có chuyện xảy ra.

"Sao thế?", anh bước tới, không nhịn được hỏi.

"Anh giải quyết chuyện này thế nào vậy?", Tô Nhu ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng hỏi.

"Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Anh có mấy người bạn ở Bồ Thành, anh nhờ bọn họ giúp đỡ", Lâm Chính đáp.

"Sao em không biết anh có bạn ở Bồ Thành?".

"Tiểu Nhu, hình như em không biết nhiều về anh".

"Đúng vậy, mọi thứ về anh đều rất thần bí, em chỉ biết anh đến từ Yên Kinh, nếu không phải ông nội ép em lấy anh, thì chúng ta cũng sẽ không thành vợ chồng".

"Đang yên đang lành, sao em lại nói chuyện này?".

"Lâm Chính, em chỉ muốn nói, anh đã giúp em rất nhiều, nhưng có những việc em không muốn để một mình anh gánh vác".

"Chẳng phải mọi người vẫn luôn nghĩ anh là một thằng ở rể vô dụng sao?", Lâm Chính không khỏi cười đáp.

"Trước kia em quả thực đã nghĩ như vậy, nhưng bây giờ em đã thay đổi rồi... Lâm Chính, anh hãy nói cho em biết, mấy người bạn ở Bồ Thành của anh đã giúp anh giải quyết chuyện này thế nào?", Tô Nhu bình thản nói.

Nhìn có vẻ như chuyển chủ đề, nhưng vẫn là truy hỏi.

Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Thực ra em cũng xem livestream rồi đúng không? Chủ tịch Lâm đến, tuy mấy người bạn ở Bồ Thành của anh có chút thế lực, nhưng muốn giải quyết những kẻ đứng đầu địa phương như nhà họ Thái, nhà họ Nông thì chưa đủ. Thực ra người giải quyết rắc rối lần này giúp chúng ta là thần y Lâm. Anh ấy chỉ nói một câu là nhà họ Nông không dám truy cứu nữa rồi, anh ấy là người có máu mặt mà..."

"Hóa ra là vậy..."

"Tiểu Nhu, em quan tâm chuyện này lắm sao?", Lâm Chính kỳ quái nhìn cô.

"Em không quan tâm chuyện này, em chỉ muốn tìm hiểu quá trình, không ngờ người giúp chúng ta thoát nạn ngày hôm nay vẫn là Chủ tịch Lâm..."

"Chủ tịch Lâm đã giúp nhà chúng ta rất nhiều, phải tìm cơ hội cảm ơn anh ấy mới được".

"Em nợ Chủ tịch Lâm quá nhiều, mấy năm nay ở Giang Thành vẫn luôn được anh ấy chăm sóc. Không chỉ em, bố mẹ em, thậm chí công ty của em cũng được Dương Hoa của Chủ tịch Lâm nâng đỡ suốt. Chỉ tiếc là em không có bản lĩnh gì, mãi không khiến công ty khá lên được", Tô Nhu lắc đầu thở dài.

"Em đừng tự ti, hiện giờ công ty Quốc tế Duyệt Nhan cũng coi như đã đi vào quỹ đạo, giá trị thị trường tăng rất nhanh. Nếu là người khác thì chưa chắc có thể làm được như em".

"Anh đừng an ủi em nữa, thực ra có nhiều lúc em cũng quá nóng lòng, nhận cả những đơn rủi ro, khiến công ty tổn thất không nhỏ. Lại thêm thời gian trước em xảy ra chuyện, công ty trở nên hỗn loạn, nguyên liệu cũng có vấn đề. Nếu không phải Dương Hoa rót vốn đúng lúc nước sôi lửa bỏng, thì e là công ty đã đóng cửa từ lâu rồi".

"Dù gì bây giờ mọi chuyện cũng đã tốt lên, sau này tiếp tục cố gắng là được", Lâm Chính cười nói.

"Anh không phát hiện ra điều gì bất thường sao?", Tô Nhu bỗng ngoảnh lại, đôi mắt nghiêm túc, khuôn mặt có chút lạnh lùng.

Ánh mắt đó khiến Lâm Chính hơi bất ngờ.

Anh kinh ngạc nhìn Tô Nhu, một lát sau mới gật đầu: "Quả thực... bất thường, hôm nay em cứ kỳ lạ thế nào ấy..."

"Em không nói chuyện này! Lâm Chính, em nói tới Chủ tịch Lâm! Thần y Lâm của Dương Hoa!", Tô Nhu sẵng giọng.

"Chủ tịch Lâm? Sao vậy?", Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.

"Chủ tịch Lâm giúp đỡ em như vậy, anh không có suy nghĩ gì khác sao?", Tô Nhu tức giận nói.

"Suy nghĩ khác? Ý em là gì?".

"Tất cả mọi người ở Giang Thành đều nghĩ thần y Lâm có ý với em, tại sao anh vẫn dửng dưng như không? Lâm Chính, anh không sợ thần y Lâm ra tay cướp mất em sao?", Tô Nhu tức giận hét lên.

Lâm Chính nghe thấy thế thì bật cười: "Anh không lo".

"Tại sao?", Tô Nhu sửng sốt.

"Rất đơn giản, vì anh tin em không phải là người như vậy", Lâm Chính mỉm cười đáp: "Tuy thần y Lâm rất giỏi giang, tuy anh ấy đẹp trai nhiều tiền, có đế quốc thương mại Dương Hoa khổng lồ, nhưng em không phải là người tùy tiện. Hơn nữa, nếu em thực sự muốn đi theo thần y Lâm, thì đã nghe lời bố mẹ em bỏ anh từ lâu rồi, cần gì phải kiên trì đến tận bây giờ vì anh chứ? Nên anh không cần phải lo".

Tô Nhu im lặng.

Cô lại quay đi nhìn dòng xe qua lại, một lúc lâu không nói gì.

"Tiểu Nhu, hôm nay em rất lạ, xảy ra chuyện gì sao? Hay là... mẹ em lại nói gì với em?".

"Không có chuyện gì cả".

"Vậy..."

"Mẹ em cũng không nói gì với em".

"Nếu vậy thì hôm nay em..."

"Em chỉ muốn hỏi anh, nếu như, em nói là nếu như, nếu em thực sự tìm tới thần y Lâm, ly hôn với anh và kết hôn với anh ấy... thì anh sẽ thế nào?", Tô Nhu quay lưng về phía Lâm Chính, hỏi.

Giọng nói của cô khàn khàn, có cảm giác mệt mỏi bất lực...

Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh đáp: "Anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em".

"Đây là câu trả lời của anh sao?", Tô Nhu quay phắt lại, ánh mắt sáng rực nhìn anh chằm chằm.

Tô Nhu nghe xong, bỗng nở nụ cười chua chát.

Cô lùi lại hai bước, hơi cúi đầu xuống, hai bàn tay nhỏ bé siết chặt.

Một lát sau cô mới lên tiếng.

"Anh không phát hiện ra một hiện tượng rất kỳ lạ sao?", cô không ngẩng đầu lên, chỉ trầm giọng nói.

"Hiện tượng gì?".

"Mỗi lần em gặp chuyện, thần y Lâm đều ngay lập tức ra mặt giải quyết thay em. Mỗi lần công ty gặp chuyện, Dương Hoa cũng bất chấp tất cả để dẹp yên giúp em. Khi em bị một người có thế lực ngút trời chèn ép là thần y Lâm lại ra mặt, không cần báo đáp. Lần ở nhà ông ngoại, lần ở khách sạn, lần ở sơn trang... Quá nhiều lần, em không thể đếm hết được... Cả lần này nữa, em vừa xảy ra chuyện ở Bồ Thành, anh ấy liền đến Bồ Thành..."

Tô Nhu hơi ngước lên nhìn Lâm Chính: "Anh nghĩ đây là trùng hợp sao?".

Lâm Chính hơi nhíu mày, mơ hồ nhận ra gì đó.

"Hơn nữa, em còn phát hiện ra một sự lạ. Đó là... thần y Lâm và anh chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau. Chỉ cần có anh, thì chắc chắn thần y Lâm sẽ không xuất hiện trước mặt em, hoặc chỉ cần thần y Lâm xuất hiện, thì em không bao giờ tìm được anh".

"Tiểu Nhu, rốt cuộc em muốn nói gì?".

"Em muốn nói gì còn chưa đủ rõ ràng sao?".

Tô Nhu hít sâu một hơi, khàn giọng nói.

"Lâm Chính, anh hãy nói cho em biết, anh có phải là thần y Lâm không?"

| Tải iWin