TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1772: ANH SẼ PHẢI HỐI HẬN!

Mặc dù những người đó không phải võ giả, nhưng lại đáng sợ hơn võ giả nhiều.

Bọn họ biết dùng não.

Quan trọng là Lâm Chính chưa từng tiếp xúc với hacker, hoàn toàn không biết thủ đoạn của bọn họ.

Lâm Chính tin rằng vào lúc này tất cả sản phẩm điện tử trên người mình đều đã mất hiệu lực, hơn nữa bất cứ sóng nào ở đây cũng bị chặn. Trừ khi biết trước nơi này, nếu không, người mà anh gọi đến trong thời gian ngắn sẽ khó mà khoanh vùng chỗ này.

“Thần y Lâm, mất tiền thì kiếm lại là được. Mày lợi hại như vậy, kiếm 50 tỷ còn không dễ dàng? Chế tạo thêm vài vị thuốc nữa, chữa bệnh thêm vài người giàu có nữa không phải được rồi sao? Tiền rất dễ kiếm, nhưng người này chết là hết! Bên nào nặng bên nào nhẹ, người thông minh như mày chắc sẽ biết phân biệt đúng không?”, người đàn ông cười khà khà nói.

Trong tình huống này, bất cứ ai cũng không còn cách nào khác, dù là Lâm Chính đầy bản lĩnh cũng sẽ như vậy.

Người đàn ông tóc mào gà biết hắn đã thắng.

Dù là các ông lớn của thương nghiệp hay gia tộc ẩn thế đều không bằng hắn.

Ít nhất, hắn có thể dồn thần y Lâm đến mức này, còn bọn họ thì không.

Hôm nay, hắn sẽ tống một khoản tiền lớn từ thần y Lâm!

Đợi chuyện này kết thúc, hắn sẽ kể chuyện này ra, khoe khoang một phen, để danh tiếng của mình lan xa.

Hắn đã nghĩ tới thời khắc huy hoàng khi mình trở thành truyền kỳ ở trên mạng.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Bên nào nặng bên nào nhẹ đương nhiên tôi phân rõ, nhưng hình như anh… không nhìn rõ tình hình bây giờ cho lắm”.

“Thần y Lâm, mày còn không chịu thua?”, ánh mắt người đàn ông tóc mào gà chợt lạnh đi.

“Tôi cho anh ba giây, mau buông dao trong tay xuống, thả cô Tô Nhu ra. Nếu vậy thì các người còn có thể rời khỏi đây một cách nguyên vẹn!”, nói xong, Lâm Chính đếm ngược: “Ba!”.

“Ba cái đầu mày! Tên họ Lâm kia, rốt cuộc mày có đưa tiền không? Không đưa tiền thì con người yêu mày sẽ tiêu đời!”, tóc mào gà tức giận, lớn tiếng quát.

Nhưng Lâm Chính ngoảnh mặt làm ngơ, đếm tiếp: “Hai!”.

“Con mẹ mày!”.

“Nghĩ bọn tao dễ dọa à?”.

“Adam, ra tay đi!”.

“Được!”.

Bọn họ nổi giận, lòng đầy căm phẫn.

Bây giờ bọn họ đang uy hiếp Lâm Chính, kết quả lại bị anh uy hiếp ngược lại…

Thật đáng ghét!

Gã tóc mào gà tên Adam cũng lộ vẻ hung dữ, không dài dòng với Lâm Chính nữa, hạ giọng nói: “Thần y Lâm, đừng trách bọn tao không cho mày cơ hội! Đây là lựa chọn của mày đấy!”.

Nói xong, hắn nhìn sang Tô Nhu: “Cô Tô, cô xuống dưới đó cũng đừng trách bọn này, muốn trách thì trách thần y Lâm nhân tình của cô quá vô tình! Anh ta thấy chết không cứu, không nỡ bỏ tiền ra!”.

Vừa dứt lời, Adam vung tay chuẩn bị kết liễu Tô Nhu.

Hắn sẽ không chịu thua.

Nếu đã làm thì không lùi bước được nữa, nếu không, rơi vào tay Lâm Chính ắt sẽ sống không bằng chết.

Thay vì vậy chi bằng tàn nhẫn một chút, dù mình không thắng được, nhưng ít nhất cũng có thể khiến thần y Lâm hối hận.

Soạt!

Khi hắn vừa định ra tay, máu đột nhiên bắn tung tóe.

Một cơn đau thấu tim truyền tới từ cánh tay.

Adam run rẩy cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện tay cầm dao của mình… không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất, mà bên cạnh hắn là một người đàn ông mặc áo choàng màu đen.

“Cái gì?”.

Adam vô cùng ngạc nhiên.

Đám người nhìn quanh, phát hiện trong bức tường người của bọn họ xen lẫn nhiều bóng người có thân hình quái dị.

Những người đó đã bao vây Tô Nhu xung quanh.

Tô Nhu vừa rơi vào cảnh nguy hiểm, bây giờ đã được Lâm Chính bảo vệ.

“A!”.

Bọn họ sợ đến mức la lên thất thanh.

Bọn họ đã bao giờ nhìn thấy những người giống như ma quỷ này?

“Bọn họ là ai?”.

“Cứu… Cứu mạng…”.

“Quỷ! Bọn họ là quỷ…”.

Những giọng nói run rẩy vang lên không dứt.

Tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ.

Ngay cả Tô Nhu cũng giật mình.

Lâm Chính đi tới, kéo Tô Nhu ra khỏi đám đông, bình tĩnh nhìn gã tóc mào gà.

“Anh nói anh đã điều tra tôi, vậy anh có biết bọn họ là ai không?”.

Vẻ mặt tóc mào gà thay đổi liên tục, nhìn những người như ma này, đột nhiên nghĩ tới gì đó, ôm cánh tay, nghiến răng nói: “Tao nhớ ra rồi, thời gian trước có người nói Học viện Huyền Y Phái có ma, sau này thanh minh đó là nhân viên, nhưng cho đến nay vẫn không biết những nhân viên “ma quỷ” đó là ai, lẽ nào… là bọn họ?”.

“Phải, bọn họ vốn là hộ vệ bên cạnh tôi, nhưng thời gian trước tôi có việc gấp cần xử lý, nên đã để bọn họ ở lại học viện làm an ninh! Lần này Tiểu Nhu xảy ra chuyện, tôi bèn dẫn theo bọn họ đến đây”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Vẻ mặt đám người tóc mào gà vô cùng phức tạp.

“Tiểu Nhu, cô không sao chứ?”, Lâm Chính không quan tâm đến bọn họ, lên tiếng.

“Tôi không sao, Chủ tịch Lâm, lần này may nhờ có anh…”, Tô Nhu cảm thấy áy náy.

“Không sao thì tốt, dù sao cũng không đến muộn”.

“Nhắc tới, Chủ tịch Lâm, sao anh biết tôi ở đây?”.

“Hơ… Tôi nhận được điện thoại của Lâm Chính…”.

“Là thế à… Lần này tôi hiểu lầm Lâm Chính rồi, tôi phải xin lỗi anh ấy đàng hoàng mới được”, Tô Nhu lộ ra ánh mắt áy náy.

Sau khi biết mình bị người ta lừa, Tô Nhu cảm thấy bất an, nghĩ tới những lời mình nói với Lâm Chính trước kia, cô lại vô cùng đau khổ.

Nhưng có một chuyện cô vẫn tin chắc, đó là Lâm Chính không phải Chủ tịch Lâm.

Mặc dù Chủ tịch Lâm này là giả, nhưng Mã Hải không thể nào là giả. Mã Hải đã phủ nhận, đương nhiên cô sẽ không tin…

“Tiểu Nhu, cô không cần xin lỗi, đợi lát nữa tôi sẽ giải thích cho cô”, Lâm Chính nói.

“Giải thích với tôi? Chủ tịch Lâm, anh không có gì phải giải thích mà?”, Tô Nhu hơi nghi hoặc.

Không biết vì sao cứ cảm thấy hôm nay Chủ tịch Lâm có gì đó bất thường.

Lúc này, nhóm người của Dương Hoa xông vào trong.

"Mấy người các anh mau đưa cô Tô Nhu về”, Lâm Chính nói.

“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.

Mọi người gật đầu, lập tức bảo vệ Tô Nhu rời khỏi hiện trường.

Tô Nhu còn muốn hỏi gì đó, nhưng nhìn thế trận này, cuối cùng vẫn im lặng, đợi chuyện này kết thúc rồi lại trò chuyện đàng hoàng với Chủ tịch Lâm vậy…

Chẳng mấy chốc, nhóm người Tô Nhu rời đi.

Lâm Chính cũng quay người lại, vẻ mặt lạnh lùng hơn nhiều.

“Được rồi, người đã đi rồi, tôi cũng nên giải quyết các người rồi!”.

Anh nói xong thì nhấc tay, định ra hiệu cho ảnh ngự giết chết đám tóc mào gà.

Đúng lúc đó, một người vội vàng hét lên: “Chủ tịch Lâm, anh không thể giết bọn tôi! Nếu không, anh sẽ phải hối hận!”.

| Tải iWin